Quả thực chỗ đó của hắn hiện tại đúng là rất khó chịu nhưng hắn không muốn làm chuyện đó với cô bây giờ.
Cô vừa mới bị trấn thương khớp còn chưa khỏi hẳn, lỡ như hắn không kiềm chế được, làm đủ mọi loại tư thế thì làm sao cô chịu đựng nổi.
Suy cho cùng hắn tự dưng cảm thấy bản thân mình lúc này thật cao cả làm sao...
Lưu Linh thấy hắn dọa cũng thấy sợ, cô co người lại cô gắng ngủ.
Kể từ hồi còn còn ở cô nhi viện tới bây giờ cũng đã gần hai mươi năm, hồi đó hắn cũng nằm cạnh cô và bây giờ cũng vậy...Cả hai đều như tìm thấy " liều thuốc ngủ " cho chính mình, chỉ cần ngửi hơi nhau thôi cũng đủ cảm nhận được sự bình yên.
Trong khi đó, tại quán bar One Night
Âu Dương Đình sau khi nói chuyện với cụ cố thì liền gọi điện cho một vài người bạn đi chơi và địa điểm hắn chọn chính là quán bar Rose.
Trêи chiếc ghế sofa sang trọng, dưới ánh đèn led nhấp nháy hòa chung với tiếng nhạc xập xình, những cô gái mặc trêи mình những bộ váy ngắn sexy ngồi xung quanh rót rượu, châm thuốc, hầu hạ hắn.
Ở bên nước ngoài bị người của cụ cố quản thúc, bây giờ về nước rồi hắn phải vui chơi cho đã...Nhưng kì lạ thay, mùi nước hoa, hơi thở, cách mà những người con gái kia chạm vào hắn lại khiến hắn có chút gì đó khó chịu và kinh tởm.
Hắn phẩy tay ra lệnh cho vệ sĩ đưa bọn họ ra ngoài rồi sai người gọi quản lý quán bar đến.
Không quá năm phút, người quản lý hớt hải chạy tới nơi hắn ngồi, gương mặt có phần e sợ, từ tốn nói:
" Thiếu gia gọi tôi đến có chuyện gì không ạ? "
Âu Dương Đình nhìn người quản lý với ánh mắt lạnh lùng, vô cảm, hắn nói:
" Đặt cho tôi một căn phòng tốt nhất ở quán bar này rồi chuẩn bị một cô gái cho tôi! Tôi cho các người ba mươi phút để chuẩn bị! "
" Vâng! Vâng ạ! Tôi sẽ chuẩn bị ngay cho ngài! Ngài còn yêu cầu gì không ạ? "
" Tôi muốn một cô gái còn trong trắng! " Hắn lạnh giọng nói.
Nghe hắn nói vậy người quản lý có phần hơi bối rối bởi ở quán bar này, hầu như toàn là gái làng chơi, gái ngành, lấy đâu ra một cô gái còn trong trắng chứ?! Hắn đòi hỏi cũng quá cao rồi!
Thấy người quản lý chưa đi chuẩn bị, hắn quay đầu hỏi:
" Sao? Không chuẩn bị được hay gì? "
Người quản lý thành khẩn nói:
" Thưa thiếu gia, ngài yêu cầu một cô gái, tôi có thể chuẩn bị cho ngài nhưng nếu là một cô gái còn trong trắng thì thật sự rất khó khăn! Tôi..."
Người quản lý chưa kịp dứt câu, hắn liền lạnh giọng, nói:
" Các người mở quán bar ra là để phục vụ nhu cầu của khách hàng. Đó là nhu cầu của tôi, các người phải phục vụ! Mau làm đi! Đưa người đến phòng đúng giờ. Nếu tôi kiểm hàng mà không nguyên vẹn thì các người coi trừng chuyện làm ăn ở chỗ này!!"
Nói xong, hắn uống hết ly rượu trêи tay rồi cầm thẻ khóa phòng từ tay người vệ sĩ rời đi.
Người quản lý vừa sợ lại vừa hận hắn nhưng những điều hắn nói vừa rồi quả thực không sai. Hắn là khách, một vị khách giàu có nhưng khó ưa...
Trước cửa phòng 696
Người quản lý cùng một tên thuộc hạ của mình đang đứng trước cửa chờ hắn. Trêи vai tên thuộc hạ kia là một cô gái đã được che kín mặt bởi một chiếc túi vải