" Tách....tách ..." Tiếng nước trong dịch truyền nhỏ chậm trong căn phòng, mùi thuốc khử trùng nồng nặc đến khó chịu phảng phất xung quanh. Ngoài trời những đám mây đen dần được thay thế bởi những " miếng bông gòn " trắng tinh, những tia nắng luồn qua khe cửa sổ chiếu vào gian phòng....
~•~
Trong không gian ấy, khoảnh khắc ấy, trong nhận thức Lưu Linh nghe thấy tiếng khóc của một người nào đó cùng với tiếng khóc là những lời nói thảm thiết: " Lưu Linh... cháu. phải nhanh chóng khỏe mạnh nếu không bố mẹ cháu ở dưới suối vàng sẽ rất đau lòng đó!!! Cháu có biết không hả?? Con bé ngốc này!! ....hức hức hức "
~•~
Giọng nói đó rất giống với người đã nhận nuôi tôi năm ấy, khàn khàn nhưng ấm áp, đó chắc chắn là bác Tống rồi.
Lưu Linh nhẹ nhàng cử động nhẹ ngón tay sau đó là mắt... "Kì lạ thật đấy, khi mình bị ngất đi là ở phía sau ngôi nhà cũ kia... trong mơ hồ ảo ảo lúc đó mình cảm thấy như có ai đó đã ôm mình, cái ôm đó rất ấm mà cũng rất quen thuộc... cảm giác là từ rất lâu rất lâu về trước rồi. " Lưu Linh vừa mở mắt, mơ hồ nhìn trần nhà nghĩ.
" Thật tốt quá! Lưu Linh, cháu cuối cùng cũng tỉnh rồi!! Thật tốt quá..!!" Tống Xuyên mừng rỡ khi Lưu Linh tỉnh lại.
" Bác ơi... ai đưa cháu vào đây vậy ạ??" Lưu Linh vẫn mơ hồ nhìn trần nhà, nói.
" À! Cũng may là có một nhóm người đi leo núi nhìn thấy cháu nằm bất động dưới đất, họ đã đưa cháu đến bệnh viện, sau đó gọi