Vì để dễ tiện trao đổi hơn nên Lưu Linh và Hoàng Tử Yên đã nói truyện với nhau qua video call.
Trong màn hình máy tính của Lưu Linh hiện tại là hình ảnh Hoàng Tử Yên đang ngồi nghiêm túc, hai mắt nhìn chằm chằm về cô. Bản thân Lưu Linh lúc này có chút sờ sợ...
Hoàng Tử Yên cất giọng, nói:
" Sau khi cô rời khỏi tòa soạn báo thì có ai đi theo cô vào ngày hôm đó không? " Tử Yên mắt chằm chằm nhìn Lưu Linh như đang trong một cuộc thẩm vấn tội phạm.
" Có ạ! Nhưng tôi đã có cách ứng phó, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu thưa phó Tổng biên tập." Lưu Linh lễ phép đáp lại.
" Từ bây giờ, cô không cần xưng hô khách sáo như vậy!
Chỉ cần gọi tôi là chị Yên là được rồi! " Vẫn phong thái ấy, Tử Yên nói.
" Vâng! Chị Yên! " Lưu Linh dõng dạc gọi " chị Yên " như đang trêu chọc.
Tử Yên nghe xong liền nói: " Không cần cô phải hét to như vậy! Tôi không điếc! "
Lưu Linh sau khi nghe Tử Yên nói, thấy sắc mặt và sự nghiêm túc của chị ta khi nói chuyện.... thật sự là có chút làm người nghe áp lực.
" Nhiệm vụ đầu tiên của cô có chút nguy hiểm , không phải vì chúng tôi không ưu ái giao cho cô nhiệm vụ dễ dàng mà đây là chúng tôi đang coi trọng và tin vào năng lực của cô - Lưu Linh. " Tử Yên nói dứt khoát.
" Vâng! Chị Yên hãy yên tâm, em nhất định sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ! " Lưu Linh đáp .
" Cô chưa nghe nhiệm vụ là gì mà đã hứa với tôi như vậy? Cô không sợ NÓI TRƯỚC SẼ BƯỚC KHÔNG QUA sao? "
" Sợ thì ai mà chả sợ nhưng nếu cứ mãi sợ, mãi chỉ ở trong một giới