Ở chương trước
" Thưa ngài, tôi có bạn gái rồi nên là tôi..."
Đang nói đến đây Nam Cung Hàn chặn lời Tiểu Chư cười xảo quyệt rồi nói: " Đâu phải tôi bảo gái " thổi kèn" cho cậu đâu!! Ý tôi là cậu " thổi kèn " cho tôi mà .... Cậu trai trẻ..."
" Tôi...."
-----------
Nghe hắn nói vậy, Tiểu Chư không dấu nổi sự lo lắng của mình, đôi mắt cô lo lắng nhìn hắn.
Có thể nói, trong giờ phút này, cô thật sự rất muốn chạy ra ngoài, rất muốn đứng dậy lấy con dao gọt trái cây kia chặt đứt " cậu nhỏ" của hắn rồi chạy đi thật xa nhưng cô bây giờ giống như một con thỏ đi lạc vào bầy sói vậy.
Hiện tại cô đang ở trong địa bàn của hắn, có chạy đằng trời cũng khó thoát mà cho dù có đặt chân mà bước ra khỏi quán bar này thì lúc đó chắc cô cũng đã thân tàn ma dại, người không ra người.
Thấy cô sợ hãi, lo lắng hắn lại càng tỏ ra thích thú, hắn cười nhếch mép rồi ngả người ra, tựa lưng vào cái ghế sofa, nói:
" Làm đi! "
Tiểu Chư nghe xong câu đó của hắn, hai tay run lên bần bật.
Trong tâm trí cô lúc này vô cùng hỗn loạn, bây giờ không làm theo ý hắn thì chắc chắn sẽ chết nhưng nếu làm theo ý hắn thì cũng không chắc sẽ làm hắn vừa lòng bởi đối với một đứa con gái suất ngày cắm đầu vào sách vở rồi làm thêm như cô, " thổi kèn " cho đàn ông là một điều gì đó vô cùng kinh khủng mà cô chưa từng thử qua.
Hắn thấy Tiểu Chư không làm thì liền cúi người xuống, cầm lấy cằm của Tiểu Chư bóp mạnh rồi nói: " Làm hay chết? "
Tiểu Chư hai mắt sợ hãi nhìn hắn, vội vàng nói: " Làm... Tôi làm..."
Cô, đây là đang bán lòng tự tôn của bản thân để có được sự sống....Cảm giác lúc này thật nhục nhã...
Hắn một lần nữa ngả người về phía sau, Tiểu Chư hai tay run run đưa về phía cạp quần hắn. Cô từ từ tháo dây thắt lưng của hắn ra rồi đến khóa quần.
Khóa quần hắn hình như rất nhỏ, cô bị hụt mấy lần...Nam Cung Hàn thấy vậy liền tức giận, sát khí đùng đùng, trừng mắt nhìn Tiểu Chư.
Bỗng lúc này, Hắc Thiên Hạ cất giọng giễu cợt, nói:
" Ấy chết chết!! Cậu không biết chọc giận Nam Cung thiếu gia sẽ bị như thế nào à?