Ở chương trước
Hắn chơi thật thâm. Có lẽ đều đã chuẩn bị từ trước hết rồi.
Bị hắn nắm thóp giống như bị bóp cổ vậy, vô cùng khó chịu nhưng lại không thể kháng cự được.
Tống Hạo đành phải trở thành con chó của hắn, làm theo những điều hắn muốn...
-----------
Mười năm phút trôi qua, Tố Tố và các cộng sự của cô đã dừng việc tìm kiếm chứng cứ lại.
Tống Hạ bây giờ mới bước ra khỏi căn phòng kia, gương mặt ông ta tái mét, mồ hôi vẫn còn đầm đìa trêи trán.
Nhìn thấy Tố Tố và các cộng sự của cô, ông ta nghiêm túc chỉnh lại bộ quân phục của mình rồi đi đến trước mặt Tố Tố nói:
" Rút hết tất cả người về! Đó là lệnh! "
Tố Tố ngỡ ngàng nhìn ông ta, gương mặt tỏ vẻ không phục. Cô nói:
" Tại sao lại phải rút? Chúng tôi còn chưa khám xét xong, còn cả tầng 3 chưa khám xét nữa!!"
Tống Hạo tức giận nói:
" Lệnh của cấp trêи mà cô cũng không tuân theo sao? Mới phá được vài vụ án lớn thì liền nghĩ bản thân là thần tiên, muốn gì cũng à??"
Nói với Tố Tố xong, ông ta quay sang nhìn các cộng sự của cô, quát:
" Có phải các người cũng muốn như cô ta! Chống đối lại tôi! "
Những người cảnh sát khác mặc dù trong lòng không phục nhưng tất cả vẫn im lặng, không một ai dám hé môi nửa lời bởi Tống Hạ là bộ trưởng bộ An ninh Quốc phòng.
Về vị thế ông ta hơn hẳn, nếu không nghe theo thì xác định mất nghề, mất tương lai.
Vừa nhìn thái độ của Tống Hạ, với kinh nghiệm làm cảnh sát của Tố Tố, cô đoán chắc chắn là Tống Hạ đã bị Nam Cung Hàn đe dọa việc nào đó.
Bởi Tống Hạ vốn là một con người khá nhu nhược và rất