Kết thúc buổi lễ Âu Lạc Thần chở Kiều Kiều về biệt thự riêng của mình.Cô lúc này đã khoát lên mình một chiếc váy rộng tay cầm một tờ giấy đứng ngoài lang cang nhìn ngắm phong cảnh về đêm. Lạc Thần bước từ trong phòng tắm đi ra không nhìn thấy cô anh biết cô ở lang cang nên đi ra ôm từ phía xa giống nói trầm ấm vang lên.
" Em đã làm lễ cả ngày rồi. Sao không đi ngủ đi sẽ mệt đó."
" Em không mệt." cô rồi quay mặt lại choàng tay qua eo anh.
" Thật không."
" Thật...em có chuyện này nói cho anh biết."
" Chuyện gì em cứ nói."
" Em sẽ thăng chúc cho anh." Cô nói rồi rồi hôn vào má anh. Âu Lạc Thần ngạc nhiên hỏi lại.
" Thăng chức sao.
" Ừm." Kiều Kiều nói rồi buôn anh ra đưa cho Âu Lạc Thần tờ giấy mà mình cầm trên tay nãy giờ. Anh ngạc nhiên cầm tờ giấy độc nét mặt hiện rõ sự vui mừng.
" Em...em có thai sao."
" Ừm được 1 tháng rồi."
" Haha....anh được làm ba rồi. Vợ anh giỏi lắm." Anh nói rồi ôm cô vào lòng nói nụ cười hạnh phúc đã vang lên trên môi của hai người.
" Em được làm mẹ rồi.Cảm ơn anh." Kiều Kiều nói rồi hôn lên môi anh.
" Cảm ơn em vì đã đến bên đời anh." Lạc Thần nói rồi trao cho cô một nụ hôn nồng nàng dưới bóng đêm là niềm hạnh phúc hơn bao giờ hết.
\(....................\)
1 tháng sau.
"oẹ....oẹ..."
" Vợ em không sao chứ." Lạc Thần lo lắng vuốt lưng cô nói.
" oẹ..em..oẹ ..không sao." Kiều Kiều mặt tái xanh vì nôn quá nhiều.
" Không được đi bệnh viện thôi." Anh nói rồi ôm Kiều Kiều đi ra xe phóng đi làm cho cô không kịp nói bất cứ lời nào.
Vừa đến bệnh viện anh bế cô đi vào đã có viện trưởng của bệnh viện ra cổng chào đón. Vì lúc Lạc Thần bế Kiều Kiều đi thì đã cho Kim Tuấn gọi báo anh sẽ đến nên mọi người ra đón. Lạc Thần bế cô vào trong vừa đặt cô ngồi trên giường của bệnh viện cô lại tiếp tục công việc của mình.
" Oẹ...oẹ..." Cô nhanh tay chụp lấy cái cốc lớn ở đầu giường mà nôn.
Lạc Thần thấy như vậy lớn tiếng nói." Các ông còn đứng đó làm gì còn không mau tới khám cho cô ấy."
Viện trưởng lật đật chạy lai mắt mạnh cho cô nói." Dạ thưa Âu tổng ,Âu phu nhân đang mang thai 3 tháng đầu sẽ có triệu chứng là ốm nghén ạ. Không có bị làm sao cả."
" Cô ấy nôn đến nhưng vậy mà ông nói không sao. Vậy tôi đối bệnh viện này cũng không sao đâu hả." anh lớn tiếng quát thẳng vào mặt viện trưởng. Làm cho mọi người sợ đến xanh mặt
" Âu tổng bớt giận."
" Thần à em không sao mà chỉ là ốm nghén thôi. Chúng ta về đi ở đây em khó chịu quá."
Kiều Kiều lúc này thấy không khí căng thẳng lên tiếng nói.
" Được được chúng ta về." Anh nói rồi dìu cô đi qua các bác sĩ không quên dùng ánh mắt giết người nhìn bọn họ. Làm cho họ chết đứng.
\(...............\)
Thời gian thấm thót thôi đưa cuối cùng đã đến ngày cô sinh.
" Lạc em sắp sinh rồi." Cô nói