Hội sở Kim Thần.
Chiếc Cayenne điệu thấp ngừng trước cổng hội sở kim bích huy hoàng, hai người vừa bước xuống xe đã được phục vụ viên chuyên nghiệp tiến đến chào đón, cung kính dẫn hai người đi vào bên trong.
Ở những nơi chuyên tổ chức yến hội cao cấp thế này thông thường đều có một phần danh sách VIP, những người có thân phận như Phó tổng thậm chí không cần đưa ra thư mời cũng sẽ được mời vào.
Khi bước vào sảnh yến hội, Tô Cảnh Nhan rõ ràng cảm giác được, những người có mặt trong đại sảnh đều lập tức an tĩnh lại, giống như đồng thời bị ấn xuống nút tạm dừng.
Một người mặc tây trang màu đen, một người mặc tây trang màu xanh, giống nhau đều là vai rộng eo thon chân dài, sự chênh lệch chiều cao cũng vô cùng phù hợp, hai người sóng vai đứng cạnh nhau thoạt nhìn không khác người mẫu đang bước xuống từ sàn catwalk, hình ảnh đẹp đẽ khó tả, khiến cho yến hội vốn tráng lệ huy hoàng càng trở nên rực rỡ lấp lánh.
Các loại ánh mắt với ý vị không rõ dừng lại ở hai người bọn họ, chủ yếu vẫn là dừng ở trên người Tô Cảnh Nhan.
Nhưng biểu tình thầy Tô vẫn rất thản nhiên.
Tuy rằng không thường tham gia những trường hợp thế này, nhưng thầy Tô đã quen đứng trên bục giảng tiếp thu hơn cả ngàn ánh mắt chăm chú của những người khát cầu tri thức, cũng thường xuyên đại diện cho đại học A tham dự các loại diễn đàn học thuật trong và ngoài nước, hiện tại, ánh mắt soi xét của những người này đối với hắn mà nói thật sự không đáng giá nhắc tới.
Mà Phó Bách Diễn thoạt nhìn mặt vô biểu tình, nhưng trong lòng lại đang âm thầm đắc ý.
Không hổ là người của hắn, chính là rất bình tĩnh trấn định.
“Phó tổng!” Chủ nhân của yến hội đêm nay là Lục Minh nhanh chân bước lên trước, sang sảng cười nói: “Phó tổng, hoan nghênh anh đã đến!”
Phó Bách Diễn vươn tay bắt tay với hắn: “Khách khí.
”
“Vị này chính là?” Lục Minh chuyển ánh mắt sang người thanh niên đứng bên cạnh Phó tổng, đôi mắt khôn khéo vội lướt qua một tia kinh diễm.
Phó Bách Diễn thoáng nghiêng mắt, ngữ khí bình đạm: “Vị này chính là Tô giáo sư, tối nay dẫn cậu ấy lại đây chơi chơi.
”
“Thế nhưng là Tô giáo sư?” Biểu tình của Lục Minh lập tức thay đổi, vươn tay ra: “Không nghĩ tới bữa tiệc rượu nhỏ bé này của tôi lại được giáo sư Tô đại giá quang lâm, bồng tất sinh huy, bồng tất sinh huy!”
“Nơi nào.
” Tô Cảnh Nhan khẽ mỉm cười, vừa mới chuẩn bị vươn tay ra đã bị nam nhân ở bên cạnh cắt ngang.
“Cậu ăn chút gì trước đi, tôi đi theo bọn họ nói chuyện.
” Phó Bách Diễn một tay ôm tiểu tình nhân đến gần hơn, thấp giọng cảnh cáo: “Không được trêu ghẹo bất cứ ai đấy.
”
Tô Cảnh Nhan nghe vậy liền nghiêng nghiêng đầu: “Em là loại người này à?”
Nếu không yên tâm về hắn đến vậy thì cần gì phải mang hắn đến tiệc rượu này chứ, thật là.
“Tốt nhất là không phải.
” Phó Bách Diễn buông tay ra, nâng đôi chân dài tiến vào giữa đại sảnh yến hội.
Lục Minh không chút nào lúng túng, thu tay lại rồi ý vị thâm trường mà nhìn Tô Cảnh Nhan: “Tô giáo sư, nếu cậu cần gì thì cứ việc dặn dò nhân viên phục vụ.
Chơi vui vẻ nhé.
”
Tô Cảnh Nhan lễ phép trả lời: “Cảm ơn.
”
Hai người rời đi rồi, Tô Cảnh Nhan tìm ghế sô pha gần đó ngồi xuống, chuẩn bị yên lặng chờ đợi Phó tổng xã giao xong lại trở về tìm hắn.
Nhưng rất nhanh, thầy Tô với thính lực vô cùng nhạy bén bắt đầu nghe thấy một ít nhàn ngôn toái ngữ ——
“Cậu kia là ai thế? Phó tổng hôm nay vậy mà lại mang theo một bạn nam đến tham gia tiệc rượu?”
“Tui đi! Đây là lần đầu tiên phá lệ nhỉ? Ngay cả chính quy phu nhân Phó tổng còn chưa bao giờ mang theo, hôm nay thế mà lại mang theo một chàng trai tới? Này rất khó để người khác không suy nghĩ nhiều nha!”
Tô Cảnh Nhan buồn cười mà rũ mi mắt.
Chính quy phu nhân của Phó tổng, bất tài, đúng là tại hạ.
Mấy người kia còn đang dùng thanh âm tự cho là rất bí mật mà ba hoa ——
“Chờ chút đã, cậu kia chắc không phải là tiểu tình nhân mà Phó Bách Diễn bao dưỡng đấy chứ?”
“Đệt! Xu hướng giới tính của Phó tổng lại là nam á? Khó trách nghe đồn hắn không gần nữ sắc!”
“Đi đi đi, tôi đây lại muốn xem xem, rốt cuộc là loại mặt hàng gì mà lại có thể làm Phó Bách Diễn phá lệ như vậy!”
Vừa dứt lời, Tô Cảnh Nhan qua dư quang khóe mắt nhìn thấy mấy người thanh niên bát quái kia đang đi về phía mình; sau đó, hắn đứng dậy trước, chủ động đi về phía bọn họ.
Ba người kia lập tức khựng lại bước chân, đột nhiên không ngờ tới mà sững sờ tại chỗ.
Lúc Tô Cảnh Nhan đi ngang qua bọn họ, cố ý dừng lại bước chân, ngữ khí mềm nhẹ hỏi: “Thấy rõ ràng tôi trông như thế nào chưa?”
Ba chàng công tử hai mặt nhìn nhau, nhất thời xấu hổ đến không nói được lời nào.
Tô Cảnh Nhan khẽ cười nhạo một tiếng, bước chân ưu nhã thong dong lướt qua bọn họ.
Gì mà yến hội cao cấp của tầng lớp xã hội thượng lưu chứ, trình độ bát quái nhiều chuyện so với mấy bác trai bác gái ở chợ bán thức ăn chả khác gì nhau.
Sảnh yến hội rất lớn, Tô Cảnh Nhan nhắm tới phần điểm tâm ngọt giữa bàn tiệc, không nhanh không chậm mà bước tới.
“Tô Cảnh Nhan? Anh ở chỗ này làm gì?” Một giọng nói có phần chua ngoa đột ngột vang lên.
Tô Cảnh Nhan hơi nhăn mày, nghiêng mắt nhìn qua: “Có việc?”
Ôn Tửu cố gắng kiềm nén sự chán ghét nảy lên từ đáy lòng, hỏi: “Tôi hỏi anh ở đây làm gì?”
Yến hội này là do Lục gia tổ chức, có thể tiến vào đây không phải thế gia danh lưu, nhị đại tam đại, thì cũng chính là minh tinh tên tuổi lớn trong giới giải trí, nhưng cũng không thiếu mấy con gà rừng võng hồng linh tinh nghĩ cách lợi dụng sơ hở để tiến vào.
Đối phương vừa mở miệng đã nói năng mất lịch sự, Tô Cảnh Nhan cũng lười trò chuyện: “Hội sở này là do nhà cậu tổ chức sao?”
Ôn Tửu sửng sốt: “Không phải.
”
Tô Cảnh Nhan: “Bữa tiệc này là do cậu chủ trì à?”
Ôn Tửu: “Đương nhiên không phải!”
Tô Cảnh Nhan: “Vậy cậu có biết lão tử tại sao lại muốn viết Đạo Đức Kinh không?”
Ôn rượu hoàn toàn bị hắn hỏi mà ngẩn ra: “Anh rốt cuộc muốn nói gì?”
“Bởi vì lão tử nguyện ý.
” Tô Cảnh Nhan thu hồi ánh mắt, tiếp tục đi về phía mục tiêu của mình.
Ôn Tửu lúc này mới hiểu ra chính mình bị quanh co lòng vòng mắng cho, gương mặt trắng nõn nhất thời nghẹn đến đỏ bừng, nhưng ngại với thân phận của khách khứa ở đây nên không dám nổi giận.
Đúng lúc này, Tống Bính Dương đang trò chuyện ở cách đó không xa cũng phát hiện hình bóng quen thuộc kia, lập tức nói tạm biệt với bạn bè đối tác: “Ngại quá, tôi đi qua kia một lát.
”
Chuông cảnh báo trong lòng Ôn Tửu tức khắc điên cuồng vang lên.
Tô Cảnh Nhan chắc không phải tới đây để thông đồng với A Dương đấy chứ?
Ngắn ngủn vài giây, trong đầu cậu ta hiện lên vài suy nghĩ, sau đó giả vờ như muốn đi lấy điểm tâm ngọt, lập tức bước về phía Tô Cảnh Nhan.
Vì thế, Tô Cảnh Nhan mới vừa quay người lại đã đụng trúng một ly rượu Cocktail, vừa lúc hắt lên ngực áo sơ mi trắng của hắn.
“Ai