Biệt thự Phó gia.
Đèn lớn trong sân đồng loạt sáng lên, quản gia và dì Vương lập tức cùng nhau ra cửa nghênh đón.
“Tiên sinh, ngài đã trở lại!”
Phó Bách Diễn xuống xe, đi vòng qua bên kia, mạnh mẽ bế lên chim hoàng yến đã bước nửa chân ra ngoài cửa xe.
“Anh làm gì đấy?” Tô Cảnh Nhan hoảng sợ, theo bản năng mà khoanh lại cổ hắn.
Sao Phó tiên sinh mất trí nhớ rồi lại thích kiểu ôm công chúa thế này?
Phó tổng gợi lên khóe môi, ngữ khí ý vị thâm trường: “Cậu nói tôi muốn làm, cái, gì?”
Đối diện là vô số đôi mắt đang nhìn bọn họ chằm chằm, thầy Tô da mặt mỏng mà nóng bỏng vành tai: “Đừng nói nữa.”
Chiếc xe cà tàng của Phó tiên sinh, dạo này đều tùy thời tùy chỗ mà nổ máy.
“Tiểu thiếu gia! Ngài cũng đã trở lại!” Dì Vương vừa thấy hắn, lập tức vui vẻ ra mặt.
Phó Bách Diễn giữa mày vừa động, nghi hoặc nói: “Dì Vương, dì quen cậu ta?”
Nụ cười trên mặt dì Vương lập tức cương lại.
Không xong! Đầu óc này của bà, sao lại quên chuyện tiên sinh mất trí nhớ rồi cũng quên cả tiểu thiếu gia chứ?
Nhưng không chờ dì Vương nghĩ ra cái cớ, Phó Bách Diễn đã lẩm bẩm: “Dì Vương, dì nhìn nhầm rồi, cậu ấy không phải……”
Âm cuối dần dần tan biến trong không khí.
Quản gia luôn luôn trầm ổn mà khuyên nhủ: “Tiên sinh, buổi tối gió lớn, vẫn là đi vào trước rồi nói sau.”
Phó Bách Diễn nhấc chân bước tới, thuận miệng nói với nhóm người giúp việc của Phó gia: “Từ hôm nay trở đi, mọi người cứ gọi cậu ấy là Nhan thiếu.”
Những lời này cũng tương tự với việc trao cho chim hoàng yến một thân phận chính thức.
Ở nơi này, không có ai dám khinh thường vật nhỏ trong lòng hắn.
“Vâng, tiên sinh.” Nhóm người giúp việc lên tiếng đáp.
Tô Cảnh Nhan lựa lúc hắn không chú ý, đối mọi người ôm ôm quyền: Còn xin mọi người thông cảm ngốc lão công của tôi nhiều hơn.
Đêm nay, Phó Bách Diễn vốn có xã giao, hiện tại lâm thời trở lại biệt thự Phó gia, người giúp việc lập tức bận rộn làm việc, tay chân lanh lẹ mà chuẩn bị bữa tối cho hai người.
Phó Bách Diễn ôm người một đường lên lầu hai, vào phòng ngủ chính, sau đó ném người lên chiếc giường lớn mềm mại.
Hắn nhìn từ trên cao xuống nói: “Tiểu dã miêu, cậu nên cảm thấy vạn phần vinh hạnh vì điều đó.”
Nằm trên chiếc giường lớn xa hoa quen thuộc, Tô Cảnh Nhan thoải mái thở dài: “Lời này là sao?”
Phó tổng vẻ mặt lãnh khốc: “Cậu là người đàn ông đầu tiên mà tôi mang về nhà.”
Tô Cảnh Nhan thầm cảm thấy tò mò: “Vậy mấy người tiểu tình nhân trước kia anh đã mang đi đâu?”
Vừa dứt lời, lại nghĩ tới lần đầu tiên của Phó tiên sinh là cho hắn, vậy trước kia, hẳn là không có tiểu tình nhân nào khác nhỉ?
Trừ phi, Phó tổng thích làm từ thiện, bao dưỡng tiểu tình nhân sau đó hai người cùng đắp chăn bông tâm sự với nhau.
“Trước kia không ——” vấn đề này tới trở tay không kịp, Phó tổng suýt nữa thì buột miệng nói ra, may mắn mà kịp thời thắng lại.
Hắn dời đi tầm mắt, mạnh miệng nói: “Đây không phải là chuyện cậu cần quan tâm, dù sao không mang về nơi này.”
Đáng chết, nếu để chim hoàng yến biết hắn là lần đầu tiên làm kim chủ, nhất định sẽ cười nhạo hắn ấy chứ?
“A ~” Tô Cảnh Nhan kéo dài âm cuối, nâng dậy nửa người trên, cười khanh khách nói: “Vậy thì…… thật đúng là cảm thấy vạn phần vinh hạnh.”
Phó Bách Diễn: Không biết sao hắn lại cảm thấy ngữ điệu của cậu ta chỉ là có lệ……
Tự dưng cảm thấy khó chịu, Phó tổng bắt đầu tìm tra: “Nam nhân, cậu bày ra tư thế này, là đang câu, dẫn tôi sao?”
Tô Cảnh Nhan thuận tiện lại thay đổi một tư thế khác, thong thả ung dung mà giảng giải: “Trong lòng có Phật, xem đều là Phật; trong lòng có dâm, xem đều là dâm.”
Phó Bách Diễn lửa giận bùng lên, động tác thô bạo mà tháo cà vạt, giống một đầu dã thú đi săn, đột nhiên nhảy vồ lại đây.
“Tôi nói rồi, đừng đùa giỡn với tôi.”
Tô Cảnh Nhan cọ giường đệm lui ra sau: “Bình tĩnh! Phó tổng, chúng ta vẫn chưa có ăn tối đấy!”
Phó tổng lại lần nữa lộ ra nụ cười tà mị, một tay chặt chẽ khóa lại cổ tay của hắn: “Ăn cậu trước.”
Mắt thấy phim hành động không dành cho thiếu nhi sắp mở màn, cửa phòng ngủ lại kịp thời bị gõ vang lên: “Tiên sinh, bữa tối đã chuẩn bị xong.”
Bàn tay to nóng bỏng cứng đờ, Tô Cảnh Nhan nhân cơ hội trượt ra khỏi người hắn, vừa sửa sang lại quần áo xốc xếch, vừa mở miệng trêu đùa: “Định mệnh đã an bài em phải lấp đầy bụng trước.”
Phó Bách Diễn nặng nề mà thở ra một ngụm khí thô.
Đáng chết, người trong phòng bếp tay chân nhanh nhẹn như vậy làm gì chứ?
Đi xuống lầu, các món ăn phong phú tinh xảo đã được bãi đầy trên chiếc bàn dài ở nhà ăn.
Tô Cảnh Nhan tự nhiên mà ngồi xuống, cầm lấy đôi đũa gắp lên một miếng sườn chua ngọt: “Ừ, không tồi.
Thật nhớ hương vị này.”
Nói xong, liền tự mình ăn lên.
Tuy lúc nãy đã ăn tối ở Đỉnh Mây rồi, nhưng vì có hai con ruồi cứ nhìn chằm chằm từng giây từng phút nên hắn cũng chưa ăn được mấy miếng.
Hắn ăn cơm vội vàng nhưng lễ nghi trên bàn ăn lại rất tốt, tướng ăn ưu nhã tựa như một bức họa, không nhìn ra tật xấu gì.
Phó Bách Diễn tuy đối với việc chim hoàng yến chỉ lo ăn một mình mà có chút bất