Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình

Chương 302


trước sau

Chương 302

Nghĩ đến cuộc điện thoại lúc sáng, cô cho rằng tập đoàn Lâm Thị đã xây ra chuyện gì đó, trong lòng anh đang có phiền muộn nên im lặng không nói gì.

Lâm Minh dùng lực kéo mạnh cô vào lòng ngồi trên chân của mình. Một tay anh giữ eo cô, một tay anh giữ cổ tay mảnh khảnh của cô, vuốt ve một cách khó chịu, cuối cùng anh trực tiếp đưa tay lên môi cô: “Lê Nhược Vũ, em có gì muốn nói với anh không?”

Cô nghĩ rằng Lâm Minh đã đoán được chuyện cô không cần công ty này.

Ngừng lại một chút mới gật đầu nói: “Có”

Chuyện này càng đề lâu thì càng không tốt nên nói rõ ràng từ sớm thì vẫn tốt hơn.

Lâm Minh tức giận bóp cằm cô, bắt cô nhìn vào mắt mình: “Em định giấu anh đến khi nào, nếu như anh không hỏi thì có phải cả đời này em cũng không định nói với anh!”

“Lâm Minh, anh sao vậy?” Lê Nhược Vũ không hiểu cơn tức giận của anh từ đâu ra.

Nhưng đó là công ty, muốn hay không là lựa chọn của cô, không tồn tại cái gọi là giấu giếm.

Cô đúng là nói một đằng làm một nẻo, lúc đầu thì đồng ý nhận, bây giờ lại nuốt lời. Nhưng chuyện này hoàn toàn có thể thương lượng lại, cô cũng không nói thẳng những gì đã làm sau lưng, tại sao anh lại nổi giận đến như vậy?

“Mình bị sao vậy? Mình chính là bị cô ấy ép buộc!”

Lâm Minh biết điểm yếu của bản thân nằm ở đâu.

Anh có thể cưng nựng cô mà không hề có giới hạn, cho cô làm những gì cô thích, nhưng đối với chuyện này thì không thể.

Cô lại còn dám đang lén lút tự mình uống thuốc tránh thai.

Nếu như không muốn có con thì có thể nói với anh, nhưng cô đang lừa dối anh, đề phòng anh, điều này rõ ràng là không tin tường anh.

Không, nói cách khác, cô đang đề lại một con đưỡng lui cho chính mình. Không có con cái thì lúc rời đi cô có thể

thoải mái, ngang nhiên ra đi chẳng có gì phải lưu luyến.

Lâm Minh véo cằm cô, trong mắt rực lên ngọn lửa: “Lê Nhược Vũ, rốt cuộc là em muốn anh phải như thế nào! Mấy ngày nay những chuyện anh làm vẫn chưa đủ sao? Anh có chỗ nào không tốt, em hoàn toàn có thể nói với anh, anh có thề thay đổi! Anh đã ôm trái tìm chân thành đến trước mặt em, em có thể không in, nhưng sau khi đã tiếp nhận thì đừng lén lút vứt nó trên đất rồi chà đạp một cách độc ác.”

Lê Nhược Vũ bị đau cố gắng dùng sức đầy anh ra, thoát khỏi vòng tay của anh, cô nhíu mày nhìn người đàn ông đang đột nhiên trở nên điên cuồng.

Rõ ràng là sáng nay vẫn ổn, rõ ràng là tối qua vẫn nhẹ nhàng giải thích với cô. Rốt cuộc người đàn ông này có bao nhiêu khuôn mặt?

Cô xoa xoa cổ tay và quai hàm bị anh làm đau, Lê Nhược Vũ tức giận không nói nên lời đến mức cực điểm: “Chẳng qua chỉ là một công ty, anh tức giận điên cuồng như vậy là có ý gì? Nếu như anh càm thấy những thứ anh tặng đều bị người ta ném trả lại, vậy thì em giữ lại là được rồi”“

“Công ty? Hóa ra ngay cả công ty em cũng không cần” Lâm Minh lạnh lùng cười: “Lê Nhược Vũ, có phải em cảm thấy đồ anh tặng cho em, em đều không cần, thì có thể một thân một mình đi tìm tự do đúng không?”

“Lâm Minh, rốt cuộc hôm nay anh bị sao vậy?

Việc nào ra việc ấy, suy nghĩ của anh lệch đi quá nhiều “Đến bây giờ em vẫn không muốn nói với tôi sự thật sao?“ Lâm Minh tức giận dùng chân đá bàn trà: “Em không muốn sinh con tại sao không trực tiếp nói với anh? Hay là nói, em chỉ là không muốn đứa con mà anh đã cho em!”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện