“Cô này, sao cô lại chạy xồng xộc vào nhà người ta như vậy chứ? Đây là xâm nhập bất hợp pháp!” Giọng Linh Nhi cất cao, nghe vào tai có cảm giác lanh lảnh.
Thân thể chưa phát dục hoàn chỉnh dang hai tay hai chân, đứng chặn ngang cửa ra vào.
“Cút đi! Để tôi gặp con đàn bà đê tiện Đào Minh Tuệ!” Hà Thu Hoài chật vật tránh trái tránh phải, hòng xông vào bên trong: “Đào Minh Tuệ! Con đàn bà đê tiện! Khốn nạn! Có gan quyến rũ chồng người khác mà không có gan ra gặp người à?” Cô ta cất giọng the thé, chửi với vào bên trong.
Trong phòng ngủ, Minh Tuệ và Mimi đang trầm ngâm trước tin tức hiển thị trên màn hình laptop.
Tính tới thời điểm này, đã bốn ngày không có tin tức gì của Dương Quốc Thành.
Đừng nói là thấy người, đến điện thoại gọi đi và tin nhắn cũng như đá chìm đáy biển.
Hắn giống như biến mất sau một giây ngắn ngủi.
Bốc hơi khỏi Trái Đất.
Ban đầu, Minh Tuệ chỉ cho rằng công việc của hắn bận rộn.
Trước kia, vào những thời điểm phải giải quyết công việc “đặc thù”, hắn cũng thường mất liên lạc như vậy.
Nhưng không hiểu sao lần này cô lại cảm thấy đặc biệt nóng ruột.
Cảm giác kì quái thôi thúc cô phải tìm bằng được thông tin về hành tung của Dương Quốc Thành.
Đến sáng nay thì Mimi tìm được tin tức không mấy gây chú ý trên một trang báo mạng.
“Một chiếc xe bị bỏ lại bên bờ sông, có dấu hiệu tấn công bởi súng ống, nghi ngờ là một cuộc thanh toán của xã hội đen.”
Chiếc xe trong bài báo hết sức quen thuộc, biển số xe cũng là dãy số mà Minh Tuệ thuộc nằm lòng.
Cô nhớ rõ, ngày hôm đó, khi tới đây Dương Quốc Thành đã lái chính chiếc xe đó.
Sau khi hai người tan rã trong không vui, hắn một mình lái xe trở về.
Trên xe có vết máu và rất nhiều vết đạn, chứng tỏ là người trên xe lành ít dữ nhiều… “Không phải! Nhất định anh ấy không có vấn đề gì!” Minh Tuệ lắc mạnh đầu, xua đi những suy nghĩ tiêu cực.
Nếu Dương Quốc Thành thực sự có mệnh hệ gì, cô sẽ hận bản thân tới chết mất! Hận bản thân tranh cãi với hắn vào lần cuối cùng hai người gặp mặt trước lúc chia xa.
Tiếng ồn ào bên ngoài cửa phòng khách thu hút sự chú ý của hai người trong phòng.
Minh Tuệ hơi nhíu mày, cô nhận ra giọng nói đó là của Hà Thu Hoài.
“Cô ta tới đây làm gì?” Cô lẩm bẩm trong miệng.
Tai Mimi rất thính, nghe rõ những lời cô vừa nói, liền quay sang hỏi: “Thím, thím quen con mụ điên đó à? Hình như em bé búp bê yếu rớt đi không làm gì được mụ điên đó thì phải, thật là vô dụng quá! Thím có muốn xem xét tới việc trả cô ta về hay không?”
Minh Tuệ đen mặt.
Là lúc nào rồi mà cô bé này vẫn còn canh cánh chuyện tranh chấp với Linh Nhi chứ?
Thực ra, không phải Linh Nhi không có năng lực, mà vừa nhìn đã nhận ra Hà Thu Hoài đang mang thai.
Đối phó với phụ nữ có thai, không thể dùng thủ đoạn quá mạnh được.
Thành ra Linh Nhi bó tay bó chân, để cô ta thành công xông vào bên trong, chửi váng nhà lên.
“Đồ đê tiện, hồ ly tinh Đào Minh Tuệ! Mau ra đây cho tôi! Tôi biết cô đang ở nhà! Đừng có trốn chui trốn lủi nữa! Cô giấu chồng tôi ở đâu rồi?” Âm lượng càng ngày càng lớn, tới câu cuối cùng đã gần như gào lên.
Gào xong, cô ta chống hai tay xuống đầu gối, cúi gập người ho rũ rượi một lúc.
Cửa phòng ngủ bật mở, Minh Tuệ đi ra, nhìn cô ta đầu bù tóc rối, thật sự không nói nên lời: “Hà Thu Hoài, rõ ràng là chồng cô, cô đến chỗ tôi tìm làm gì chứ?”
“Không phải anh ấy bị loại hồ ly tinh như cô mê hoặc thì tôi cũng chẳng cần đi tìm!” Hà Thu Hoài quắc mắt lườm cô một cái cháy mặt, bàn tay lại như thị uy mà đặt lên phần bụng đã nổi rõ: “Coi như tôi xin cô đấy, hãy trả lại bố cho con tôi đi! Cô giấu anh ấy ở đâu rồi?”
Minh Tuệ lắc đầu: “Anh ấy không ở chỗ tôi.
Tôi đã không gặp anh ấy ba bốn ngày rồi.” Cô chỉ là một người phụ nữ bình thường, nào