“Thằng nhóc này, mẹ em ngủ nướng mà em bắt cả nhà nhịn đói theo luôn đấy à? Em có biết chị ngủ dậy từ bảy giờ sáng, đến giờ đã ba tiếng đồng hồ mà chưa – được – ăn – gì không?”
Chưa kịp bước chân vào phòng ăn, Minh Tuệ đã nghe thấy tiếng than thở của Mimi.
Đối tượng của lời đó, không ai khác chính là cậu nhóc đang ngồi đọc sách bên cạnh, em trai của cô.
Cậu nhóc nhàn nhạt ngẩng đầu lên, nhìn qua sắc mặt giận dữ của Mimi, sau đó lại điềm nhiên dời ánh nhìn về trang sách: “Chị bớt nói vài câu sẽ đỡ tốn năng lượng hơn đấy.”
“Ý em là nếu thím chưa dậy, thì chị vẫn phải ngồi đây đúng không?” Mimi trừng mắt lườm cậu nhóc, sau đó xô ghế toan đứng dậy: “Chị đi vào gọi thím…”
“Không được đi!” Cậu nhóc vươn tay giữ chặt cổ tay của cô bé, lắc đầu: “Mẹ đang mệt, chị để yên cho mẹ nghỉ ngơi đi.” Vừa muốn để cho mẹ nghỉ ngơi, lại vừa không muốn mọi người ăn trước mẹ, nên cậu nhóc mới bắt Mimi ngồi chịu đói cùng mình.
Minh Tuệ đã đứng ở cửa phòng ăn được một lúc, nhưng hai đứa trẻ mãi cãi nhau nên vẫn còn chưa phát hiện ra sự tồn tại của người thứ ba.
Cô giả vờ ho hai tiếng: “Khụ khụ… mới sáng ra mà hai người đã có tinh thần quá nhỉ.”
Nghe thấy giọng của mẹ, con trai cô nghiêng đầu: “Chào buổi sáng, mẹ.”
Còn Mimi lại lẩm bẩm trong miệng: “Thím à, đã gần trưa rồi.
Giờ này đâu thể tính là buổi sáng được.” Thành công nhận được một cái lườm từ cậu nhóc kém mình gần mười tuổi.
Minh Tuệ bật cười, ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh con trai: “Lần sau không cần đợi mẹ đâu, mọi người cứ ăn trước là được rồi.
Đâu thể vì mẹ dậy muộn mà bắt mọi người cùng chịu đói đúng không?”
“Thím không biết đâu, thằng nhóc con này còn bá đạo hơn cả chú nữa.
Nhất định không để cho cháu ăn sáng.” Cô bé Mimi ngồi bên cạnh được dịp tố khổ: “Cháu đói tới mức da bụng dán vào da lưng rồi nè.”
Khoanh tay dựa lưng vào thành ghế, cô bé liếc bản mặt than không cảm xúc của cậu nhóc đang ngồi cạnh mình: “Còn nhỏ mà đã ghê gớm như vậy, không biết sau này lớn lên còn thế nào nữa… Mà này, đến bố em còn chẳng bao giờ cấm người khác ăn cơm, em dựa vào đâu mà bắt chị nhịn đói chứ?”
“Chị Mimi, chị có biết người phạm lỗi sẽ phải chịu phạt không? Đánh đòn, úp mặt vào tường, đuổi ra khỏi nhà… bỏ đói cũng là một cách.” Cậu nhóc không nói thẳng ra, nhưng trong mắt viết rất rõ ràng mấy chữ “chị đã phạm lỗi”.
Mimi trừng lớn hai mắt, không nhịn được kháng nghị: “Em nói linh tinh gì vậy? Chị đâu có phạm lỗi gì đâu!”
“Chị nghĩ lại xem, thật sự không phạm lỗi gì sao?” Cậu nhóc đặt đũa ngay ngắn xuống bên cạnh đĩa, xoay ghế sang, nhìn thẳng vào Mimi: “Bố em để chị ở bên cạnh mẹ em, để bảo vệ mẹ đúng không? Bố em cũng đã dặn dò chị không được rời khỏi mẹ em nửa bước.
Nhưng mẹ em lại bị bắt đi trước mắt chị, hai lần.” Cậu nhóc giơ hai ngón tay lên trước mặt Mimi.
Chuyện này, nếu nghĩ thoáng ra, thì đúng là không ai có lỗi.
Có Hà Thu Hoài và nhà họ Hà sau lưng cô ta tác động làm khó dễ, việc Minh Tuệ phải vào phòng tạm giam ngồi vài ngày là khó tránh khỏi.
Nhưng nếu xét một cách nghiêm túc, thì đúng là cả hai vệ sĩ ở bên cạnh Minh Tuệ, là Linh Nhi và Mimi đều thất trách.
Vệ sĩ được đưa tới để bảo vệ chủ nhân, nhưng chủ nhân lại năm lần bảy lượt bị người bắt đi trước mặt, vệ sĩ không thể làm gì ngoài bó tay chịu trói.
Đúng là thất trách.
Mimi gượng gạo ho một tiếng: “Khụ… được rồi, chuyện này coi như chị sai…”
“Không phải ‘coi như’, mà sự thật là chị đã sai.”
“Được rồi được rồi, em nói đúng, chị sai.” Mimi thở dài: “Nhưng tình hình lúc đó không phải em không biết.
Năng lực của chị có hạn, làm sao có thể ngăn bọn họ đưa thím đi được? Không phải chị cũng vào phòng tạm giam ở với thím rồi đấy à?”
Cậu nhóc tặng cho Mimi một ánh nhìn xem thường: “Chị lừa trẻ con đấy à? Chị bị bắt vào phòng tạm giam không phải vì chị đi theo mẹ em, mà vì chị làm cho đám người đó ngứa mắt.”
“Thì kết quả cuối cùng cũng như nhau cả thôi…” Mimi biết mình đuối lý, nên giọng nói càng ngày càng nhỏ.
“Đúng rồi, kết quả cuối cùng cũng như nhau cả thôi.
Cho dù chị có lý do gì, thì kết quả cuối cùng vẫn là mẹ em bị bắt, không có gì thay đổi cả.
Nếu như chị