Hai đứa con của Minh Tuệ, đứa nhỏ vừa nhìn đã biết là giọt máu của cô, không lệch đi đâu được, đứa lớn thì lại khác.
Từ khóe mắt, đuôi mày, thần thái, tới cách nói chuyện hệt như ông cụ non, quả thực không khác gì bản minisize của Dương Quốc Thành.
“Thực sự rất giống đúng không? Sáng nay lúc nhìn thấy mặt tổng giám đốc, tớ cũng giật mình đấy.”
Sáng nay cô còn bị Dương Quốc Thành cười nhạo khi cho rằng hai người đã từng gặp nhau trước đó.
Nên hiện tại, cô chỉ coi chuyện này như một câu chuyện cười mà thôi.
Dù sao thì trong suy nghĩ của cô, thà tin rằng người giống người còn hơn là tin rằng con trai cô và tổng giám đốc của DG có quan hệ gì đó.
Diệu hạ thấp giọng xuống, trong lời nói đầy vẻ nghi vấn.
“Chẳng lẽ cậu không có liên tưởng gì hay sao? Biết đâu bố của hai đứa nhỏ chính là tổng giám đốc của chúng ta cũng nên.”
Giống như vừa nghe được câu chuyện cười đặc sắc nhất thế giới.
Ngủ với người đàn ông xa lạ một đêm, sinh ra hai đứa con, lại phát hiện ra bố của hai đứa là tổng giám đốc tập đoàn lớn, lấy đâu ra chuyện trùng hợp như vậy chứ.
“Cậu không tớ kể cô lễ tân khách sạn đã nói gì à? Đường đường là tổng giám đốc của DG, làm gì có chuyện hắn lại đi làm cái loại phục vụ đặc biệt đó chứ.”
Cô không quan tâm lắm, đổi giày đi thẳng vào trong nhà, mở cửa tủ lạnh.
“Cậu uống trà sữa hay cà phê? Nhà tớ chỉ có cà phê lon thôi, uống tạm nhé.”
Diệu cũng đã thay xong dép lê, đi thẳng vào trong nhà, có chút câu nệ ngồi xuống ghế sofa, đúng ở vị trí bé gái đã ngồi hồi nãy.
Hai người từng là bạn thân, nhưng đã bảy năm không gặp, có lẽ cần thêm thời gian để có thể lại thân thiết như xưa.
Đưa tay đón lấy lon cà phê từ tay Minh Tuệ, Diệu bật nắp lon, “pực” một cái, hương cà phê mát lạnh tỏa ra.
Cô ấy ngửa cổ nhấp một ngụm, lại giả vờ lơ đãng nói chuyện.
“Thực ra hôm qua sau khi gặp cậu, tớ đã… gọi điện cho anh Quân… Đừng có trừng tớ như vậy, đúng là không nhịn được.
Tớ muốn biết hai người có cơ hội quay lại hay không.
Một chuyện tình đẹp như vậy, thật sự là đáng tiếc…”
Một phần thực sự tiếc cho chuyện tình đẹp của hai người trong quá khứ, một phần có chút tư tâm.
Minh Tuệ cũng đã mở lon cà phê, kề sát lên môi, cuối cùng lại đặt xuống mà không uống ngụm nào.
Giọng cô buồn buồn.
“Cậu gọi anh ấy làm gì chứ? Bọn tớ đã kết thúc từ bảy năm trước rồi…”
Diệu nhíu mày, nhìn thẳng vào mắt cô bạn thân thiết khi xưa, giọng nói có chút run run, nhưng vẫn hỏi trực tiếp.
“Tớ chỉ muốn biết, cậu có còn yêu anh ấy hay không?”
Hay là cậu đã quên anh ấy rồi, đã quên rằng trên đời này có một người yêu thương cậu đến như vậy, sẵn sàng bao dung cho lỗi lầm của cậu như vậy.
Một cách dứt khoát, Minh Tuệ lắc đầu.
“Có lẽ là… không.
Khi nghĩ về anh ấy, tớ thấy áy náy nhiều hơn.
Tớ nợ anh ấy một lời xin lỗi, vì đã gây cho anh ấy nhiều tổn thương.
Nhưng nếu nói về chuyện quay lại, thì câu trả lời chắc là… không bao giờ.”
Đêm đó, Minh Tuệ đã mơ một giấc mơ rất dài.
Cô mơ thấy ngày Quân và cô chuẩn bị đính hôn, mơ thấy thanh âm cay nghiệt phát ra từ miệng của mẹ anh, và mơ thấy cả ánh nhìn sững sờ, bất lực của anh khi phát hiện ra cô có bầu với người khác.
Bảy năm qua, cơn ác mộng này liên tục giày vò cô, nhắc nhở cô rằng cô có lỗi với Quân, với nhà họ Nguyễn.
Sáng hôm sau, nằm trong dự đoán, cô mang một đôi mắt gấu trúc đi làm.
“Oáp… hôm trước thư kí cũ có nói thế nào ấy nhỉ? À, sáng sớm tổng giám đốc phải uống…”
Minh Tuệ đứng trong phòng trà nước, do dự chọn giữa trà và cà phê.
“Trà hay cà phê nhỉ?”
Tổng giám đốc của một tập đoàn lớn như DG, chắc sẽ uống cà phê chứ? Sau một hồi do dự, cô lấy một gói cà phê hòa tan, pha với nước ấm.
Hương cà phê ngay lập tức lan tỏa khắp căn phòng nhỏ, khiến cho người ta tỉnh táo trong nháy mắt.
Đặt ly cà phê trên bàn làm việc tổng giám đốc, cô cố gắng nặn ra một nụ cười chuyên nghiệp