Ánh nắng ấm áp rải đầy trên thảm cỏ.
Hôm nay là một ngày đẹp trời.
Nhưng tâm trạng Minh Tuệ lại chẳng vì thời tiết đẹp mà tốt hơn chút nào cả.
Sắc mặt cô vẫn cứ ủ dột như bầu trời xám xịt trước cơn bão, trong lòng lại tràn ngập cảm giác bức bối, không biết bao giờ mới có thể thả lỏng ra được.
Trước mặt, sau lưng… tất cả những cánh cửa dường như đã bị bít kín, cô không tìm được lối thoát.
Không có cách nào để khiến tình cảm giữa mình và Dương Quốc Thành trở lại như xưa.
“Chị không biết phải làm thế nào nữa… có phải tất cả mọi chuyện không thể trở lại như xưa không? Linh Nhi… đây là lỗi của chị…” Cô thở dài, lơ đãng nhìn về phía cánh cửa căn biệt thự đóng kín.
Tuy rằng cô vẫn ở đây, hít thở chung một bầu không khí với Dương Quốc Thành, nhưng cảm giác trong lòng lại như thể một đời đã trôi qua.
Ánh mắt lạnh băng chẳng hề có chút độ ấm nào, đáng ra không nên xuất hiện trên khuôn mặt người đàn ông của cô.
Linh Nhi mím chặt môi, hai tay nắm lấy bàn tay của tiểu thư nhà mình: “Không phải như vậy… tiểu thư… Tay chị lạnh quá!”
“Không cần an ủi chị đâu.”
“Không phải em đang an ủi chị, nhưng rõ ràng là trong chuyện này chị không hề có lỗi gì cả.” Linh Nhi nhìn thẳng vào mắt người đối diện, rành rọt nói: “Em và Mimi đã bàn bạc kĩ càng, cũng có phương hướng điều tra rồi.
Tiểu thư, không phải chị tự mình chủ động trèo lên giường Nguyễn Hoàng Quân đúng không?”
Nếu Minh Tuệ muốn ở bên Nguyễn Hoàng Quân, thì đã chẳng từ chối anh hết lần này đến lần khác.
Cô khẽ gật đầu: “Chị cũng không rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng hôm đó chị gặp một người giúp việc theo giờ, cô ấy đưa cho chị một cốc nước…” Trong đầu cô lóe lên một suy nghĩ, có lẽ nào là do cô gái đó giở trò?
Từ khi mọi chuyện xảy ra tới giờ, cô chỉ vội vàng xoay quanh thái độ của Dương Quốc Thành, muốn giải thích với hắn, còn chưa suy nghĩ kĩ càng mọi thứ.
Đúng vậy, làm gì có chuyện trùng hợp đến thế.
Cô vừa đến nhà của Quân, đã “tình cờ” gặp một cô giúp việc theo giờ lạ mặt.
Cô gái này đưa cho cô một cốc nước.
Sau khi uống nước, cô mất đi ý thức, tỉnh dậy thì mọi chuyện đã rơi vào tình thế không thể cứu vãn.
Làm gì có chuyện trùng hợp đến thế.
Thái độ của Linh Nhi như thể chém đinh chặt sắt: “Chắc chắn ly nước đó có vấn đề! Chỉ cần tìm được cô ta, chúng ta sẽ tìm được kẻ chủ mưu, biết được chân tướng.
Nhưng mà…” Đây mới là điều khiến người ta đau đầu nhất: “… bọn chúng quá giảo hoạt.”
Không để lại dấu vết nào cả.
Cô giúp việc theo giờ đó cũng biến mất, như thể bốc hơi khỏi thành phố này vậy.
“Tiểu thư, em có thể nghĩ tới những chuyện này, thì ông chú họ Dương đó cũng có thể nghĩ tới.” Chẳng qua lúc này hắn đang nhất thời hồ đồ, nên chưa tỉnh táo suy nghĩ lại mà thôi.
Minh Tuệ hơi mỉm cười: “Cảm ơn em.” Vì đã an ủi chị.
“Linh Nhi, cô đi vào nhà trước đi, tôi có chuyện muốn nói riêng với Đào Minh Tuệ.” Giọng nam lạnh lùng không chút cảm xúc vang lên cách đó không xa.
Dương Quốc Thành đút một tay vào túi quần, trên mặt là biểu cảm vạn năm không đổi.
Lạnh lùng xa cách, như lần đầu tiên hai người gặp nhau.
À không, còn đáng sợ hơn ngày đó.
Đợi Linh Nhi đi khuất, Dương Quốc Thành mới hướng ánh mắt về phía Minh Tuệ.
Người phụ nữ mà hắn thương yêu hết lòng, cũng là người cho hắn vết thương sâu nhất.
Mỗi lần nhìn cô là một lần trái tim không khống chế được mà nhảy lên trong lồng ngực.
Và mỗi nhịp đập đó lại mang theo đau đớn khôn cùng.
“Đào Minh Tuệ…” Hắn đè thấp giọng, nỉ non như gọi người thương: “Coi tôi như con rối trong lòng bàn tay, đùa cợt với tình cảm của tôi, cô có vui không?”
Minh Tuệ kinh hoảng mở to hai mắt, lắc đầu, buột miệng: “Không…”
Cô muốn giải thích, nhưng đã bị người đàn ông đối diện cắt ngang: “Không vui, tại sao cô còn làm như vậy? Hay là vì nhàm chán, nên muốn tìm người để đùa cợt… gϊếŧ thời gian?” Nhìn vẻ mặt của cô, hắn nhếch môi: “Cô cũng biết sợ à? Nhưng khi phản bội tôi, lại không nghĩ tới ngày hôm nay.
Giao bản đồ cho Đỗ Văn Khang, lên giường