Lợi dụng việc Hà Thu Hoài chuyển vào biệt thự để cố tình làm cho Minh Tuệ khó chịu, Dương Quốc Thành nghĩ rằng mình đã điên mất rồi.
Người phụ nữ đó là người duy nhất hắn cam tâm tình nguyện trao đi trái tim.
Nhưng cô đã phản bội hắn, đã ném trái tim của hắn xuống mà giẫm đạp dưới lòng bàn chân.
Vậy mà hắn vẫn yêu cô.
Hắn không muốn, cũng không thể buông tay.
Chỉ cần nghĩ tới việc không còn cô bên cạnh nữa, hắn sẽ cảm thấy trong lòng đau đớn khôn nguôi.
Không thể chấp nhận được.
Nên bằng mọi giá, hắn phải giữ cô ở bên.
Cho dù cô không hề muốn.
Tất cả những hành động của hắn, là giày vò cô, cũng là giày vò chính mình.
“Boss… boss… anh có đang nghe không ạ?” Người đàn ông đứng trước mặt Dương Quốc Thành, cách một cái bàn đang vô cùng lo lắng và sốt ruột, nhìn ông chủ đang đi vào cõi thần tiên.
“Hả?” Giọng nói thảng thốt của cấp dưới khiến Dương Quốc Thành giật mình, hắn vội vàng thu hồi tâm tư đang treo ngược cành cây, ngước mắt nhìn người đối diện: “Cậu vừa nói gì cơ? Có tin tức gì mới sao?”
Nếu không có tin tức gì mới, chắc chắn cấp dưới của hắn sẽ không tùy tiện làm phiền ông chủ.
Người đối diện gật đầu: “Đúng là có tin tức mới.
Boss, mời anh xem qua.” Một tờ giấy chi chít chữ và những kí hiệu kì lạ được đưa tới trước mặt Dương Quốc Thành, đó là cách mã hóa riêng của người trong “tổ chức”, tránh để lộ tin tức ra bên ngoài: “Đúng như anh suy đoán, bọn họ đã liên kết với nhau.
Bước tiếp theo chúng ta nên hành động thế nào đây ạ?”
“Quả nhiên… Cậu liên hệ với Triệu Phong, bảo cậu ta điều tra hành tung chi tiết của bọn chúng, có động tĩnh gì lập tức báo lại.
Còn nữa, bảo cậu ta cẩn thận, tránh rút dây động rừng.
Chuyện này hết sức nguy hiểm, chỉ cần sơ sẩy một chút, tất cả chúng ta sẽ chôn cùng cậu ta.” Dương Quốc Thành mím chặt môi, sắc mặt nghiêm túc.
Nhưng dư quang nơi khóe mắt hắn lại quét qua khung ảnh trên bàn.
Bức ảnh một nhà bốn người cười tươi vô cùng hạnh phúc khiến trong lòng hắn dâng lên cảm xúc vừa mềm mại lại vừa chua xót.
Cấp dưới của hắn thấy ông chủ đã dặn dò xong, cũng không còn chuyện gì cần báo cáo, liền biết ý đi ra ngoài, đúng lúc chạm mặt Minh Tuệ đi ngang qua.
“Cô Minh Tuệ, cô muốn gặp boss sao? Boss đang ở bên trong.” Anh ta từng gặp Minh Tuệ nhiều lần, nhất là trong khoảng thời gian Dương Quốc Thành mất tích, tận mắt chứng kiến cô đã lo lắng thế nào, nên có ấn tượng rất tốt với cô.
Nói gì thì nói, anh ta vẫn không tin cô có thể phản bội Dương Quốc Thành, trong chuyện này nhất định có uẩn khúc gì đó.
Chỉ là, càng quan tâm sẽ càng rối loạn.
Dương Quốc Thành sáng suốt nửa đời, tất cả những lần không khống chế được cảm xúc của chính mình, đều liên quan tới người phụ nữ này.
Minh Tuệ thở dài, lắc đầu, cũng không trả lời câu hỏi của anh ta, chỉ quay gót đi thẳng ra ngoài.
Đúng là vừa rồi cô muốn nói chuyện với Dương Quốc Thành, nhưng tới nơi rồi, chuẩn bị đưa tay gõ cửa rồi, mới chợt nhận ra hiện tại cô và hắn chẳng còn gì để nói với nhau.
“Tiểu thư, chị đã về rồi.
Chị nói chuyện với ông chú kia chưa?” Vừa thấy tiểu thư nhà mình đi vào phòng, Linh Nhi đã vội vàng tiến đến hỏi han: “Hai người không nói gì với nhau thì vấn đề sẽ vĩnh viễn không được giải quyết.
Tiểu thư à, lúc này không phải lúc giận dỗi, biết đâu… người ta đang rất cần chị thì sao?”
Thật hiếm khi thấy Linh Nhi nói giúp cho Dương Quốc Thành.
Thái độ của cô bé hôm nay rất lạ.
Minh Tuệ vẫn nhớ, cách đây vài ba hôm thôi, cô bé còn coi Dương Quốc Thành là kẻ thù không đội trời chung, nhất quyết không cho hắn đến gần tiểu thư nhà mình.
Nhất định đã có chuyện gì đó xảy ra, trong thế giới ngầm.
Minh Tuệ nghĩ vậy.
Thấy ánh mắt của Minh Tuệ nhìn mình chăm chú, Linh Nhi vội vàng đảo mắt, chuyển chủ đề: “Tiểu thư, chuyện chị dặn dò em đã làm xong rồi.
Người đó nói rằng sẽ lo liệu vụ này, không có vấn đề gì cả, bảo chị hãy yên tâm.
Chị đừng lo lắng nữa…”
“Linh Nhi.” Minh Tuệ ngắt lời cô bé: “Em