“Andrey?”
“Là tôi.” Andrey đang không ở trong nước, cách xa Dương Quốc Thành tới mấy ngàn cây số: “Tôi đang tạm trốn ra bên ngoài để gọi điện cho cậu…”
“Bé Bông sao rồi?” Phản xạ đầu tiên của Dương Quốc Thành, là lo lắng cho con gái mình.
Andrey trả lời rất nhanh: “Sức khỏe tạm thời không xấu đi, nhưng trạng thái tinh thần thì hơi đáng lo.
Cô bé có biểu hiệu lo âu và hoảng loạn khá rõ ràng.
Đề nghị của tôi là… cậu hãy nói thật với Đào Minh Tuệ, để cô ấy ở bên cạnh con bé.” Có lẽ hiệu quả điều trị sẽ tốt hơn một chút.
Thực ra Andrey vẫn luôn cho rằng Dương Quốc Thành nên nói thật mọi chuyện với Minh Tuệ.
Như hiện tại tuyệt đối không phải cách hay, Minh Tuệ và con gái không được gặp nhau, lại gây ra những hiểu lầm không đáng có.
Vốn dĩ những việc Dương Quốc Thành làm đều là có ý tốt, nhưng lại bị coi là kẻ xấu.
“Trạng thái tinh thần không ổn lắm à?” Cổ họng Dương Quốc Thành nghẹn đắng, hắn suy nghĩ một chút rồi nói: “Hiện tại cô ấy không thể sang đó được.” Là sức khỏe không cho phép.
Cô vừa mới bị tấn công, bị sảy thai, trạng thái tinh thần của cô cũng không được ổn cho lắm.
Andrey bất đắc dĩ gật đầu: “Vậy thì không còn cách nào khác, có lẽ cậu phải đích thân đi một chuyến rồi.”
Đây cũng là suy nghĩ trong đầu Dương Quốc Thành: “Đêm nay tôi sẽ bay sang đó.
Còn chuyện gì khác nữa không?” Hắn cảm thấy hơi mệt mỏi.
“Còn…” Andrey thở dài: “Con bé muốn nói chuyện với cậu.”
Điện thoại được nhét vào bàn tay nhỏ yếu ớt của bé Bông.
Cô bé đang ngồi trên xe lăn, vẻ mặt ủ rũ, chẳng còn chút vui tươi hoạt bát nào của ngày thường.
Biết người ở đầu dây bên kia là bố mình, đôi mắt cô bé vụt sáng trong một giây rồi lại ảm đạm xuống.
Thật lâu sau, cô bé mới mở miệng, hơi ngập ngừng, giọng nói cũng nhỏ như muỗi kêu: “Bố ơi, con không đứng dậy được, mỗi khi cử động đều rất đau.
Có phải con sắp chết không bố? Bố mẹ đừng lừa con, hãy nói thật cho con biết đi.”
Tâm tư cô bé rất mẫn cảm, đã sớm nhận ra thái độ kì lạ của những người xung quanh.
Trải qua nhiều lần phẫu thuật đau đớn, đến giờ còn không thể đứng lên được, cô bé bắt đầu nghĩ tới khả năng xấu nhất, là mình sẽ chết.
“Tất nhiên là không rồi.” Dương Quốc Thành cố gắng giữ giọng điệu bình thường, an ủi con gái: “Con sẽ sớm khỏe lại thôi.
Còn phải trở về gặp mẹ và anh Gấu mà, đúng không?”
Thanh âm truyền qua điện thoại di động đã bớt rầu rĩ: “Bố không được lừa con đâu nhé!”
“Ừ, bố không lừa con…”
Cổng biệt thự mở ra, Dương Quốc Thành đỗ xe vào garage, rồi đi vào phòng khách.
Tâm sự nặng nề trong lòng đè ép tới mức hắn tưởng như không thở nổi.
Vừa đi đến cửa phòng khách, lại nghe thấy tiếng ồn ào cãi cọ rất lớn truyền ra từ bên trong.
Hắn nhíu mày, nhìn hai người một lớn một nhỏ đang trừng mắt nhìn nhau: “Chuyện gì vậy?”
Con trai hắn không nói gì, chỉ nhìn hắn, ánh mắt đầy ngán ngẩm.
Khuôn mặt như đúc từ một khuôn với hắn, tính tình cũng xấu y như hắn vậy.
Trên má trái của cậu nhóc sưng đỏ, có dấu bàn tay rất rõ.
Vừa nhìn qua đã biết là có người dùng lực mạnh tát lên.
Có điều, cậu nhóc không hề kêu khóc, cũng chẳng kể tội ai cả.
Người lên tiếng là Hà Thu Hoài: “Anh đã về rồi! Anh xem thằng bé này này, hỗn xược, không tôn trọng người lớn chút nào! Nó chẳng thèm để ý đến em, em nói gì nó cũng không đáp lời.
Lại còn lục tung đống sách chuyên ngành kinh tế của anh, không chịu làm bài tập!”
“Đó là sách của con.” Cậu nhóc nhìn bố, giọng nói đều đều: “Cô ấy nói con không được xem những cuốn sách đó, vì con là trẻ con, không hiểu gì cả.”
“Vậy con có hiểu không?” Không đợi con trai trả lời, Dương Quốc Thành đã nói: “Bố muốn kiểm tra thành quả học tập của con.” Hắn biết con trai mình là thiên tài, cũng cho thằng bé tiếp xúc với những cuốn sách chuyên ngành khó hiểu từ rất sớm, nhưng gần đây không có nhiều thời gian sát sao tiến độ học tập của thằng bé.
Nhân cơ hội này kiểm tra một chút cũng là ý kiến hay.
Hắn chọn vài vấn đề để hỏi con trai, từ đơn giản đến phức tạp.
Cậu nhóc