“Sao con lại thích bố con thế nhỉ? Bố con mặt liệt, lạnh lùng cao ngạo, tự cao tự đại không coi người khác ra gì, lại còn nóng giận, tàn nhẫn, chẳng khác gì ác ma trong truyện tranh…”
“Mẹ đang dỗi bố đấy à?” Cậu nhóc nhìn mẹ mình, rõ ràng là khuôn mặt không cảm xúc nhưng Minh Tuệ vẫn nhận ra mình đang bị con trai cười nhạo.
“Dỗi cái gì! Sao mẹ phải dỗi chứ?” Minh Tuệ trừng mắt: “Gấu Bông, con còn không đứng về phía mẹ, mẹ sẽ không thương con nữa đâu!”
Cậu nhóc tủm tỉm cười, đưa tay ra nắm chặt lấy bàn tay của mẹ, nhỏ giọng nói: “Mẹ à, con đã bao giờ nói với mẹ rằng con rất yêu mẹ chưa? Đương nhiên là yêu cả bố, cả Bông nữa, con chỉ muốn cả nhà chúng ta sẽ sống vui vẻ và hạnh phúc bên nhau.”
Minh Tuệ mím môi, ôm con thật chặt: “Mẹ biết, mẹ biết mà… Bé Gấu của mẹ sao hôm nay lại đáng yêu thế này? Đáng yêu như bé Bông vậy!” Con trai cô từ nhỏ đã trưởng thành già dặn hơn những đứa nhỏ cùng trang lứa, luôn biểu hiện như thể một ông cụ non chính hiệu.
Rất hiếm khi thằng bé tình cảm như thế này.
“Anh Thành, anh đang ở đâu vậy? Em vừa ngủ dậy đã không thấy anh đâu cả, định ra ngoài tìm anh thì bị con bé Mimi ngăn cản… Em là vợ anh chứ có phải phạm nhân bị con bé đó giam lỏng đâu… Anh à…” Giọng nói cố tình tỏ ra nũng nịu nhưng vẫn chua loét của Hà Thu Hoài dội vào màng nhĩ, khiến Dương Quốc Thành khó chịu nhíu mày: “Hay anh định đưa em sang đây rồi nhốt em lại không cho về nữa?”
Dương Quốc Thành hùa theo câu đùa của cô ta, nhưng giọng nói lại hết sức nghiêm túc, chẳng giống đang đùa cợt chút nào: “Ý kiến hay đấy, anh sẽ cân nhắc.”
“Anh đừng đùa em mà…”
Đúng lúc này, giọng nói non nớt của bé gái vang lên: “Bố, bố nhìn này!” Đợi Dương Quốc Thành tắt máy, nhìn xuống, bé gái mới cười cười, chỉ tay vào bông hoa bên cạnh: “Bông hoa này đẹp quá! Con thích hoa lắm, bố ạ.”
Bé gái rất xinh xắn đáng yêu, nhưng làn da trắng nhợt nhạt và thân thể gầy gò hơn nhiều so với trẻ con cùng trang lứa đã tiết lộ sức khỏe của bé không ổn.
Bé ngồi trên xe lăn, đôi chân được đắp kín bằng một chiếc chăn mỏng, gần như không có chút sức lực nào.
Dương Quốc Thành gật đầu: “Ừ, hoa đẹp lắm.
Con có thích không? Bố giúp con hái về nhé, chúng ta có thể tìm một chiếc lọ hoa, cắm vào lọ và đặt trên tủ đầu giường.”
“Thôi ạ.” Bé gái lắc đầu: “Mẹ từng nói hoa đẹp nhất là khi còn ở trên cành, con không muốn hái về, hoa sẽ không vui.”
Dương Quốc Thành ngẩn người.
Hắn không ngờ rằng chỉ một câu nói vu vơ của Minh Tuệ, lại khiến bé con nhớ lâu đến vậy.
Xem ra, đúng là cô có sức ảnh hưởng rất lớn tới hai đứa nhỏ.
Tiếc rằng lúc này cô không thể ở cạnh bé con.
Lần đầu tiên trong lòng hắn sinh ra nghi ngờ về quyết định của mình, không biết rằng quyết định không cho Minh Tuệ biết sự thật về tình trạng của con gái là đúng hay sai.
Nhìn mặt trời dần dần lên cao trên hàng cây ở phía xa, hắn thở dài một hơi, không rõ nhận thấy: “Bé Bông, mặt trời sắp lên rồi, chúng ta đi về nhé!”
“Nhưng còn chưa chơi được bao lâu mà bố.
Con muốn chơi thêm một lúc nữa, có được không ạ?” Bé Bông ngước đôi mắt to tròn lên nhìn bố.
Khuôn mặt của bé con vô cùng giống mẹ, như là một bản sao thu nhỏ của mẹ vậy, khiến Dương Quốc Thành không đành lòng từ chối.
Thế nhưng, chuyện này liên quan tới sức khỏe và tính mạng của bé con.
Hắn vẫn nhớ lời dặn dò của Andrey, không dám làm bừa.
“Đợi một thời gian nữa, con khỏe lên rồi, bố sẽ cho con ra ngoài chơi lâu hơn nhé.” Hắn dỗ dành con: “Bé Bông nghe lời bố, được không?”
“Vâng ạ.” Bé con gật đầu, giọng ỉu xìu.
Dương Quốc Thành đẩy xe lăn theo đường cũ, đưa con gái trở về với bốn bức tường phòng bệnh và một đống dây nhợ máy móc, các loại thuốc khác nhau.
Trái tim hắn đau thắt từng cơn.
Trước giờ hắn luôn ở địa vị cao, lại vô cùng xuất sắc, luôn muốn gió được gió, muốn mưa được mưa.
Hắn luôn cho rằng chỉ cần nỗ lực liều mạng là có thể giành lấy tất thảy.
Không ngờ lần đầu tiên hắn bó tay chịu trói, lại là vấn đề sức khỏe của con gái.
Sau khi xuống khỏi máy bay, hắn không vội tới gặp con gái, mà tìm gặp bác sĩ Andrey trước.
Hắn vẫn nhớ như in vẻ mặt đầy tiếc nuối của Andrey lúc đó.
“Cô