Cúp máy, Andrey lập tức chạy vào báo cho Dương Quốc Thành biết Minh Tuệ đã biết tất cả mọi chuyện.
“Anh nói gì? Cô ấy đã biết?” Dương Quốc Thành hơi sửng sốt.
Hắn đã giấu Minh Tuệ tình trạng bệnh của bé Bông, không cho cô biết bé con bị bệnh gì.
Mấy lần đưa con gái ra nước ngoài điều trị, hắn cũng nói dối là đưa con đi chơi.
Minh Tuệ hầu như không nghi ngờ gì cả, chỉ trách hắn không cho cô gặp các con.
Không ngờ cô đã biết rồi.
Andrey gật đầu: “Đúng, cô ấy đã biết tất cả, bao gồm chuyện phẫu thuật lần trước thất bại, và không thể sử dụng tế bào gốc của cậu để ghép cho bé Bông được nữa.” Liếc nhìn hình hài nhỏ bé gầy gò của bé Bông cắm đầy dây nhợ trên giường bệnh, Andrey vô thức nhỏ giọng hơn: “Cô ấy bảo muốn nói chuyện với bé Bông, nhưng tôi nói bé đang ngủ.
Sau khi bé Bông thức dậy, cậu có thể liên hệ với cô ấy, sau đó… nói chuyện một chút.”
Chuyện sau đó là chuyện riêng của gia đình Dương Quốc Thành và Minh Tuệ.
Là một bác sĩ, cũng là một người bạn của Dương Quốc Thành, Andrey chỉ có thể làm được đến thế.
Dương Quốc Thành gật nhẹ đầu, hơi ngập ngừng: “Cô ấy… vẫn ổn chứ?”
Nhớ lại thái độ của Minh Tuệ khi nói chuyện với mình, Andrey gật đầu: “Nghe giọng nói và thái độ thì có vẻ là vẫn ổn, rất bình tĩnh.” Anh ta không nhịn được cảm thán một câu: “Đúng là một người phụ nữ đặc biệt, gặp chuyện lớn như thế này mà vẫn giữ được bình tĩnh như thế! Quả nhiên, người lọt vào mắt xanh của cậu, nhất định không thể là một người bình thường!”
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Andrey.
Anh ta khoác vai Dương Quốc Thành, ghé sát vào tai hắn mà nói: “Tôi bảo này, cậu có thể nhân cơ hội này làm lành với cô ấy.
Chẳng lẽ cứ tự trách đến hết đời à? Hai người còn có cả một tương lai phía trước, cậu không thể cứ như vậy được, đó không phải là cách hay.
Tuy rằng cậu hiểu lầm, hại cô ấy mất con, nhưng nói thẳng ra thì chẳng có người đàn ông nào có thể giữ bình tĩnh nếu gặp trường hợp đó.
Cậu nghĩ kĩ mà xem, chuyện này do kẻ nào gây ra? Cô ấy… nhất định là muốn ‘xử lý’ kẻ chủ mưu hơn là trách tội cậu.”
Andrey nói rất có lý.
Dương Quốc Thành suy nghĩ một chút, rồi gật đầu: “Tôi sẽ suy nghĩ.” Nếu không có những lời này của Andrey, hắn định sẽ tự mình xử lý mọi chuyện, bắt những kẻ chủ mưu phải trả giá đắt cho hành động của mình.
Và, đúng như anh ta nói, hắn sẽ tự trách đến hết đời.
Đúng là hắn chỉ vô tình bị người tính kế, nhưng hắn cũng chính là người trực tiếp gây ra mọi hậu quả.
Giá như hắn bình tĩnh hơn một chút, tin tưởng người phụ nữ mình yêu hơn một chút, mọi chuyện đã không đi tới bước đường này.
Giấc ngủ của bé Bông không sâu.
Những người đang bị đau đớn giày vò không có cách nào để ngủ sâu được cả.
Khi bé Bông tỉnh dậy, việc đầu tiên sau khi mở mắt là dáo dác nhìn quanh phòng bệnh để kiếm tìm bóng dáng quen thuộc của bố.
Dương Quốc Thành biết điều đó, nên từ khi sang đây, mỗi lần con gái ngủ, hắn đều ngồi bên cạnh giường bệnh của cô bé, không đi đâu nửa bước.
Qua một hai ngày, Andrey không nhìn nổi, gọi người kê thêm một chiếc giường vào phòng, để hắn nằm trong tầm mắt con gái.
Con gái vừa dậy, Dương Quốc Thành lập tức gọi điện cho Minh Tuệ.
“Alo, Thành? Là anh đúng không?” Giọng Minh Tuệ có chút thảng thốt.
Đã rất lâu rồi Dương Quốc Thành không chủ động gọi cho cô.
Lần này hắn gọi về, nhiều khả năng là vì bệnh tình của bé Bông.
“Mẹ, là con.”
Minh Tuệ lại càng sốt sắng hơn.
Cô siết chặt điện thoại di động, tay còn lại bấu chặt đùi, ép chính mình bình tĩnh: “Bé Bông của mẹ, con… thấy trong người thế nào rồi?”
“Con rất khỏe, mẹ ạ.
Không có vấn đề gì đâu.” Bé Bông mỉm cười yếu ớt, nhỏ giọng nói: “Con nhớ mẹ lắm…”
Từ đôi mắt của Minh Tuệ, chậm rãi chảy ra một giọt nước mắt: “Mẹ cũng nhớ con lắm.” Ngừng lại vài giây để giữ bình tĩnh, cô hít một hơi thật sâu: “Bé Bông, hứa với mẹ, phải nghe lời bố và bác sĩ Andrey, phải ngoan ngoãn chữa bệnh nhé.
Bệnh này không phải là không thể chữa khỏi đâu, chúng ta phải cố gắng hết sức, nhất định sẽ thành công… Bé Bông của mẹ sẽ không bỏ rơi mẹ đâu, đúng không?”
Suy