“Thả em xuống đi!” Đột ngột bị bế lên, Minh Tuệ giật mình, vội vàng bảo Dương Quốc Thành thả mình xuống: “Rất nặng… em tự đi được mà…” Nơi này có rất nhiều người, lỡ như có ai đó đi qua nhìn thấy, cô sẽ ngại chết mất.
“Không nặng, em rất nhẹ.
Gầy đi rồi.” Dương Quốc Thành mỉm cười, còn làm bộ xốc cô lên: “Tôi muốn ôm em như thế này.
Rất lâu rồi chúng ta không được ở bên nhau, cảm giác như… đã qua một nửa đời người.”
Căn phòng được chuẩn bị cho hai người khá rộng rãi, một mặt tường kính được che bởi rèm cửa in hoa, ánh sáng xuyên qua chỉ còn mờ mờ.
Trong phòng đồ đạc cần có đều có đủ.
Đây vốn là phòng của Dương Quốc Thành, nhưng khi Minh Tuệ chưa tới, hắn thường ngủ ở gần con gái, để tiện theo dõi tình trạng của bé, Minh Tuệ đến rồi hắn mới quay lại phòng mình.
Đặt người xuống giường, hắn cũng tự mình ngồi xuống bên cạnh, vươn tay nhẹ nhàng vuốt tóc cô.
Thật lâu sau mới mở miệng: “Lần trước em hỏi có phải tôi đi một mình sang đây hay không… Em đã sớm biết tôi tới đây cùng Hà Thu Hoài đúng không?”
Minh Tuệ không hiểu sao hắn lại đột ngột nhắc đến Hà Thu Hoài, chỉ gật gật đầu, không nói gì.
Cô vẫn im lặng, chờ hắn nói câu tiếp theo.
“Đúng là tôi đi cùng Hà Thu Hoài, cô ta đang ở địa bàn của tôi, cùng với Mimi.”
Minh Tuệ hơi giật mình.
Đã rất lâu rồi cô không gặp Mimi, thì ra cô bé theo Dương Quốc Thành tới đây.
Nhưng, để Hà Thu Hoài ở chung với Mimi, hắn đang tính làm gì chứ?
Không để cho cô phải thắc mắc lâu hơn, Dương Quốc Thành đã nói: “Tôi giữ cô ta lại đó, không cho cô ta bước chân ra khỏi cửa.
Tất cả những kẻ làm hại em và các con đều phải trả giá.” Bao gồm cả hắn, hắn nghĩ vậy nhưng không nói ra: “Em có muốn trả thù cô ta không? Tôi sẽ để em toàn quyền quyết định.
Chuyện đứa bé…”
Đến lúc này Minh Tuệ mới hiểu rõ ý của hắn.
Cô giật mình, sững người lại.
Cô chợt nhớ ra, hắn còn chưa biết chuyện đứa nhỏ của hai người vẫn còn sống.
Cô đã làm phẫu thuật lấy đứa nhỏ ra ngoài, nên bụng cô lúc này phẳng lì chẳng khác nào đứa nhỏ đã mất.
Và cô cũng quên không nói với hắn.
“Không cần đâu.
Đối với em hiện tại, việc quan trọng nhất là an nguy của anh và các con.
Còn Hà Thu Hoài… em không muốn trong lòng mình lúc nào cũng ngập tràn thù hận.” Cô ngừng lại vài giây, mới nói: “Còn chuyện bé con của chúng ta, em nghĩ… em cần phải nói thật với anh…”
“Không cần nói nữa, đó là lỗi của tôi.
Tha thứ hay không là quyền của em, em hận tôi cũng được, không tha thứ cho tôi cũng được…”
Minh Tuệ trừng mắt với hắn: “Anh đang nói linh tinh cái gì vậy?”
Trong mắt cô, thì những lời hắn đang nói chính xác là nói linh tinh.
Rõ ràng cô chưa nói hết lời, hắn đã vội vàng nói ra những lời này rồi.
Nhưng Dương Quốc Thành dường như không có ý định để cô nói hết lời, hắn thở dài: “Thực ra ngay từ lần đầu tiên gặp em, tôi đã có cảm giác rất khác lạ.
Nhưng tôi đúng là kẻ ngu ngốc, không nhận ra đó là tình yêu.”
“Em không trách anh.” Minh Tuệ lắc đầu: “Em đã nói là tha thứ cho anh rồi mà, anh không nhớ sao? Em và các con sẽ không rời xa anh.
Nhưng mà… anh có thể buông bỏ sự nghiệp đầy rẫy nguy hiểm đó không?”
Mong ước của cô không phải là quyền lực, tiền bạc, danh vọng địa vị cao sang, cô chỉ cần một nhà sống vui vẻ, quây quần bên nhau, tất cả mọi người đều bình an và khỏe mạnh.
Cô không muốn người chồng của mình, cha của các con mình sống một cuộc sống mà lúc nào cũng phải nơm nớp lo sợ bị kẻ thù tìm đến cửa.
Dương Quốc Thành trịnh trọng gật đầu, rất nghiêm túc hứa hẹn: “Tất nhiên rồi, chuyện tôi đã hứa với em, nhất định sẽ làm được.
Sau khi trị khỏi bệnh cho bé Bông, tôi sẽ đưa em và các con đến…”
“Reeng… reeng…” Tiếng chuông điện thoại chói tai cắt ngang lời hứa hẹn hết sức nghiêm túc của Dương Quốc Thành.
Hắn đen mặt nhấc máy, giọng trầm xuống: “Alo.”
“Ui sao giọng chú nghe như muốn nhai đầu con thế? Con làm phiền chú thím à? Nhưng con có chuyện quan trọng lắm, quan trọng vô cùng!” Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của cô bé