Ánh mắt lạnh lùng của Dương Quốc Thành nhìn thẳng về phía Mimi, như tra hỏi cô bé chuyện gì đang xảy ra.
Cô bé lắc đầu, trên mặt lộ rõ vẻ mờ mịt: “Không, chú… cháu không biết tại sao thím lại tới được đây… cháu không hề nói địa chỉ giao dịch cho thím biết…” Cô bé cũng đang rất hoảng loạn, sự xuất hiện của Minh Tuệ có thể gây ra rất nhiều vấn đề.
Đây không phải lúc truy cứu trách nhiệm.
Dương Quốc Thành cũng không có ý định tìm hiểu sâu hơn, hắn nhìn thẳng vào Triệu Phong, gằn giọng: “Lập tức tiến hành giao dịch!”
Nhưng phản ứng của Triệu Phong lại nằm ngoài dự đoán của hắn.
Gã không tiến về phía trước một tay giao đồ một tay giao người với Dương Quốc Thành, mà thẳng tay ném chiếc valy về phía bờ vực.
Dương Quốc Thành không ngờ gã lại đột nhiên phát điên, nhất thời buông lỏng bàn tay đang giữ Hà Thu Hoài.
Gần như ngay lập tức, cô ta lao tới, chộp được chiếc valy vừa rơi gần tới mặt đất.
Biến cố đột ngột khiến cả Dương Quốc Thành, Mimi và hai người vừa xuất hiện đều ngỡ ngàng.
Lúc này, ngoài Hà Thu Hoài ra không ai là người có lợi thế cả.
Cô ta không phải kẻ ngu ngốc, dựa vào lời nói Mimi lỡ miệng nói ra, và biểu hiện của những người tham gia cuộc giao dịch này, cô ta đã đoán ra đầu đuôi câu chuyện.
“Hà Thu Hoài…” Minh Tuệ lao tới, nhưng không kịp.
Cô nhìn người đang ôm valy đứng sát mép vực, khẩn khoản: “Cho dù chúng ta có ân oán gì với nhau thì cũng là chuyện giữa chúng ta.
Trẻ con vô tội… Cô hãy trả nó lại cho tôi đi!”
Hà Thu Hoài nhếch môi, cười khẩy: “Vô tội sao?” Cô ta đột ngột cười sằng sặc như phát điên: “Ha ha, vô tội! Cô nói dễ nghe quá nhỉ? Đã là con gái của Đào Minh Tuệ và Dương Quốc Thành thì làm sao có thể vô tội được!” Đời cha ăn mặn đời con khát nước, đạo lý hết sức hiển nhiên.
Cô ta vô cùng thích thú khi những người trước mặt phải đau khổ cầu cạnh mình, cười chán rồi mới nói: “Muốn lấy lại thứ này, có thể.
Nhưng đâu thể cứ như vậy mà lấy lại, đúng không? Tôi không phải người thích làm khó người khác, thế này đi, điều kiện đơn giản thôi, cô tự cầm dao rạch mặt chính mình cho tôi xem… Triệu Phong, đưa dao cho cô ta!” Câu sau là nói với người đàn ông đã lùi về bên cạnh với ý đồ bảo hộ an toàn cho cô ta.
Triệu Phong gật đầu, rút một con dao găm sắc lẻm ra, ném xuống đất, trước mặt Minh Tuệ và Dương Quốc Thành.
Mọi người nín thở nhìn chằm chằm phản ứng của Minh Tuệ, xem cô sẽ lựa chọn thế nào.
Chỉ có Dương Quốc Thành vươn tay nắm chặt lấy tay cô, dường như muốn ngăn cô làm theo lời Hà Thu Hoài.
“Hà Thu Hoài, cô đừng có quá đáng!” Hắn chỉ hận không thể biến ánh mắt thành vũ khí để “xử lý” người đối diện.
“Sao vậy? Đau lòng à?” Hà Thu Hoài cười cười: “Dương Quốc Thành, anh tàn nhẫn với tôi thật đấy… Tôi nghĩ mãi vẫn không hiểu nổi tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy.
Tôi ở bên anh bao nhiêu năm trời, đến con chó con mèo nuôi nhiều năm còn có tình cảm, vậy mà anh… Anh có biết khi anh nhốt tôi lại, tôi đã cảm thấy thà chết đi còn hơn không?” Cô ta càng nói càng nhanh, ngữ điệu lại càng nâng cao.
Dương Quốc Thành giơ súng lên, nhằm thẳng đầu cô ta: “Nếu cô còn phát điên, tôi không ngại tiễn cô đoạn đường cuối cùng.”
Lúc này, Hà Thu Hoài đã thực sự phát điên rồi.
Cô ta không sợ chết.
Cô ta chỉ sợ không kéo được ai chôn cùng: “Được, bắn đi! Gϊếŧ tôi đi! Cho dù hôm nay phải chết ở đây, tôi cũng phải kéo hai mẹ con Đào Minh Tuệ chết cùng!”
“Cô chỉ muốn tôi tự rạch mặt thôi đúng không?” Minh Tuệ đột ngột lên tiếng, giọng nói rất bình tĩnh: “Được, tôi đồng ý với cô.” Cô nói đồng ý rạch mặt, đơn giản như đồng ý nấu một bữa cơm mời bạn bè vậy.
Nói rồi, cô bước một bước về phía trước, nhặt con dao mà Triệu Phong vừa ném lên, ngoái đầu hỏi Dương Quốc Thành: “Nếu em trở nên xấu xí, anh có còn ở bên em không?”
“Đương nhiên là có, tôi yêu em, bất kẻ xấu