“Mau đi theo tôi.” Dương Quốc Thành nắm chặt bàn tay của Minh Tuệ, kéo cô về phòng.
Sau khi đóng chặt cửa lại, hắn nói với cô: “Em cởϊ qυầи áo ra đi!”
Hai má Minh Tuệ thoáng chốc đỏ bừng, sắc đỏ lan ra hai bên tai.
Cô hơi cúi đầu, cụp mắt: “Đã là lúc nào rồi mà anh còn…”
Dương Quốc Thành mỉm cười: “Thời gian hai mươi ngày có lẽ sẽ rất dài, cũng rất khó khăn.
Ngày nào bé Bông cũng phải chịu đau đớn.
Đối với một đứa trẻ mà nói, mỗi phút mỗi giây đều giống như bị tra tấn vậy…” Hắn mở cửa tủ quần áo, lấy ra một chiếc váy màu hồng nhạt, đưa cho Minh Tuệ: “Vừa rồi tôi đã hứa với con gái chúng ta là sẽ nói chào buổi sáng và chúc ngủ ngon với con bé hàng ngày.
Nên bây giờ chúng ta quay video trước, trong mỗi đoạn video đều phải thay đổi quần áo và kiểu tóc.
Chúng ta gửi video cho Andrey, để các y tá cho con bé xem hàng ngày.”
Đó là cách duy nhất hắn có thể nghĩ ra, để giúp con gái nhỏ có thể lòng tin chiến thắng bệnh tật.
Lát nữa hắn lại phải rời đi, nên cần hoàn thành việc quay video này càng sớm càng tốt.
Nhìn vẻ mặt chưng hửng của Minh Tuệ, hắn bật cười trêu ghẹo: “Đừng nói là vừa rồi em hiểu lầm việc gì đấy nhé.”
“Ai thèm hiểu lầm chứ!” Minh Tuệ trả lời rất nhanh, rất là “giấu đầu hở đuôi”.
Bình tĩnh lại, hiểu được mục đích của hắn, trên môi cô không kìm được mà nở nụ cười nhẹ nhàng, trong lòng cũng cảm thấy ấm áp.
Thật không ngờ một người đàn ông nhìn qua có vẻ lạnh lùng vô tình như hắn lại chu đáo và ấm áp đến vậy.
Cô vừa mặc bộ đồ hắn chọn, vừa nói: “Anh biết không, thật ra em rất sợ… Sợ vô cùng… May mà có anh, nếu không em thật sự không biết phải làm sao… Em cũng không thể cho các con cảm giác an toàn giống như anh được…” Dù sao cô cũng chỉ là một người phụ nữ mềm yếu, thật khó để khiến các con cảm thấy vững chãi và an tâm dựa vào như Dương Quốc Thành.
“Thực ra tôi cũng rất sợ.” Dương Quốc Thành tiến đến gần, giúp cô kéo khóa váy sau lưng: “Tôi sợ bé Bông không điều trị khỏi bệnh được, cũng sợ bé Gấu xảy ra chuyện.
Tôi sợ tim thằng bé không tốt, nếu tinh thần không vững rất dễ gặp vấn đề, lại càng sợ Hà Thu Hoài sẽ làm hại thằng bé…” Đây là lần đầu tiên hắn thừa nhận với Minh Tuệ rằng hắn sợ: “Nhưng tôi biết, so với chúng ta thì các con còn sợ hơn.
Các con vẫn lựa chọn kiên cường đối mặt, vì tin tưởng chúng ta.
Nên chúng ta làm cha mẹ, cũng không thể không kiên cường được, đúng không?”
Hắn có lòng tin vô cùng mãnh liệt, gần như mù quáng, rằng mọi người rồi sẽ bình an.
Nhất định thế.
Quay xong video, Dương Quốc Thành vội vàng rời đi, vừa gây sức ép cho Hà Thu Hoài lại vừa cho người lần theo tất cả những manh mối còn sót lại.
Thủ đoạn gây sức ép của hắn rất “mãnh liệt”, rất nhanh đã khiến Hà Thu Hoài phát điên, chủ động gọi điện tới cho hắn.
“Dương Quốc Thành, anh điên rồi!” Giọng cô ta cất cao, rít lên the thé.
Dương Quốc Thành thản nhiên gật đầu: “Tôi tưởng cô phải biết điều này từ lâu rồi mới phải.” Hắn là một kẻ điên, tất cả những người có quan hệ với hắn đều biết điều đó.
Một mặt dịu dàng hiếm có trong cuộc đời, hắn chỉ để dành cho những người thân yêu nhất mà thôi.
“Nếu anh thật sự muốn cứu thằng oắt này, thì đừng có cho người bắt bố tôi! Anh tưởng anh làm như vậy thì tôi sẽ tha cho nó sao? Có cần tôi cho anh nghe xem nó đang bị tôi hành hạ thế nào không?”
Giọng của bé Gấu rất đúng lúc vang lên: “Á!” Chỉ một tiếng ngắn ngủi, như thể không nhịn được đau đớn mà buột miệng hét lên vậy.
Nhưng phản ứng của Dương Quốc Thành lại hoàn toàn nằm ngoài tưởng tượng của Hà Thu Hoài.
Hắn không giống như những ông bố bà mẹ khác vội vàng sốt sắng hay lo lắng cho con, hắn cười khẩy: “Chỉ chút ít hành hạ như vậy mà không chịu nổi thì không xứng làm con trai tôi.
Nhưng mà…” Hắn cười cười, vẫn là giọng điệu không quan trọng đó: “Cảm ơn cô đã cho tôi nghe giọng con trai mình.
Tôi sẽ dùng cách tương tự để