“Công chúa Bạch Tuyết tỉnh dậy sau giấc ngủ.
Nàng và hoàng tử sống bên nhau hạnh phúc trọn đời…” Chất giọng trầm thấp làm say đắm bao nhiêu trái tim thiếu nữ lai đang kể chuyện cổ tích cho con gái nghe.
Dương Quốc Thành lúc này chính là một ông bố chính hiệu, vô cùng cưng chiều con gái nhỏ.
Minh Tuệ định đẩy cửa bước vào, nghe thấy tiếng con gái vang lên sau cánh cửa không khép kín, lại do dự rồi buông tay xuống.
Cô không muốn làm con gái lỡ giờ ngủ.
“Thôi vậy, đợi con bé ngủ rồi xử lý anh ấy sau.” Cô nghĩ vậy.
Dưới nhà, bố mẹ cô vẫn đang chụm đầu bàn với nhau về biểu hiện của con gái.
Mẹ cô nói: “Thì dù sao cũng là lần đầu tiên kết hôn, con gái chúng ta có tâm trạng khác thường một chút cũng không được à? Ông cứ làm như da mặt ai cũng dày như ông ấy!”
“Sao bà lại quay sang mắng tôi rồi?” Bố của Minh Tuệ trợn mắt, thở phì phò một hồi, quay lại dán mắt vào mấy bức ảnh, tiếp tục chọn chọn lựa lựa: “Tôi thấy khách sạn này ổn đấy, đánh giá cũng tốt.
Khách sạn năm sao, thực đơn cũng ổn này…”
Không ngờ, đáp lại ông lại là cái trừng mắt của vợ: “Ông vẫn muốn lấy một tỉ đô la từ con rể đấy à? Đã nói không cần xa hoa lãng phí, quan trọng là người một nhà ở bên nhau.
Ông cứ thích rình rang làm gì vậy hả?”
“Bố ơi, vậy sau này công chúa và hoàng tử có sống với nhau hạnh phúc không? Sau khi họ chết đi sẽ được lên thiên đường chứ?” Giọng nói non nớt của bé con vang lên sau cánh cửa phòng ngủ, khiến người làm mẹ đứng bên ngoài bất tri bất giác nở nụ cười.
Dương Quốc Thành gật đầu: “Đương nhiên rồi, hoàng tử và công chúa nhất định sẽ hạnh phúc bên nhau.
Họ luôn làm việc tốt, sau này chết đi chắc chắn sẽ được lên thiên đường.” Hắn ngừng lại một chút, mới nói tiếp: “Câu chuyện hôm nay đã kết thúc rồi, công chúa của bố đi ngủ thôi nào.”
Bé Bông gật gật đầu, chưa kịp nằm xuống giường theo lời bố đã nhìn thấy làn váy mỏng thấp thoáng đằng sau cánh cửa.
Bé con đã nhận ra đây là màu váy của mẹ, liền gọi: “Mẹ ơi!”
Không thể trốn được nữa, Minh Tuệ mỉm cười đẩy cửa bước vào phòng ngủ của con.
Vừa vào tới nơi đã nghe con mách: “Mẹ ơi, mẹ đánh bố đi! Bố hư lắm, bố muốn con tới bệnh viện ở đấy, không cho con ở nhà với mẹ nữa…”
Minh Tuệ không hiểu ra sao đã bị con gái xui đánh chồng, cô đưa mắt nhìn Dương Quốc Thành như dò hỏi chuyện gì đang xảy ra.
Hắn cười khổ: “Bố chỉ lo lắng cho sức khỏe của con thôi… Hôm nay chú Andrey đã nói chuyện với bố rồi, bé Bông phải vào bệnh viện một thời gian thì mới nhanh chóng khỏe lại được.
Nhà chúng ta rất gần bệnh viện, ngày nào bố mẹ cũng có thể vào chơi với con.” Hắn cố tình xây dựng bệnh viện ở ngay gần biệt thự, vì muốn ở gần con gái hơn.
“Đến giờ đi ngủ rồi, mấy chuyện này để ngày mai chúng ta lại bàn tiếp nhé.” Hắn xoa đầu con gái, nhẹ giọng dỗ dành bé con: “Bố mẹ luôn luôn thương con nhất.
Con phải ngoan ngoãn nghỉ ngơi, mới có thể khỏe lại được.” Đỡ con gái nằm xuống, hắn kéo chăn đắp cho bé, rồi mới đi ra ngoài.
Bước chân chưa đi đến cửa, đã nghe con gái gọi phía sau: “Bố ơi, mai bố kể cho con nghe truyện nàng tiên cá nhé.”
“Được.” Dương Quốc Thành gật đầu rất nhanh chóng.
Bé con muốn nghe gì, hắn cũng có thể dành thời gian đọc cho con được.
Hai người nói chúc ngủ ngon với bé con, rồi một trước một sau đi ra ngoài.
Minh Tuệ đợi đi xa khỏi phòng con gái, mới quen tay véo tai Dương Quốc Thành, hỏi hắn: “Chuyện hôn lễ là sao? Rõ ràng anh vừa bảo với em là hai tuần nữa, sao lại thành ba ngày rồi?” Bây giờ cô mới bắt đầu hỏi tội hắn.
Vừa rồi Dương Quốc Thành không thấy cô tỏ thái độ gì, cứ tưởng đã tránh được một kiếp.
Không ngờ cô ghim tội lỗi của hắn ở đó, đợi đi xa khỏi phòng con gái rồi mới lôi ra tính toán.
“Anh sai rồi! Anh sai rồi! Bà xã đại nhân đại lượng tha cho anh!” Hắn la oai oái: “Nhưng rõ ràng là vì em mà!”
“Cái gì? Sao lại là vì em?” Giọng Minh Tuệ lộ rõ sự hốt hoảng.
Tại sao hắn vì cô mà đẩy hôn lễ tới gần hơn, mà cô không hề hay biết gì cả?
Dương Quốc Thành xoa xoa vành tai