Lễ cưới không diễn ra một cách linh đình hay trọng thể mà vô cùng rực rỡ và ấm cúng.
Ngoài họ hàng hai bên, những người thân thiết nhất với cô dâu chú rể, còn có sự hiện diện của đông đảo dân cư trên đảo Ưng.
Mọi người đều vô cùng vui vẻ, tiếng cười nói huyên náo vọng từ ngoài thảm cỏ vào đến tận phòng trang điểm cô dâu.
Trong phòng cô dâu cũng vô cùng huyên náo, các cô gái đều có nhiệm vụ riêng của mình, rất bận rộn chuẩn bị sao cho cẩn thận và chỉn chu nhất có thể.
“Cô dâu đã trang điểm xong chưa? Sắp đến giờ rồi đấy!”
“Sắp xong rồi sắp xong rồi! Cô dâu xinh đẹp như vậy, trang điểm sẽ rất nhanh thôi.”
“Mau đưa tôi cái ghim cài áo nào, lát nữa mà tuột ra thì sẽ xấu hổ lắm đấy.
Bên ngoài có rất nhiều anh chàng đẹp trai, chúng ta phải gây ấn tượng tốt với họ.”
“Sao cô không nói sớm, tôi cũng cần ghim cài áo nữa!”
“Dây chuyền, hoa tai, khăn voan trùm đầu của cô dâu, còn hoa nữa… bó hoa cưới đâu rồi? À quên, hoa cưới là nhà trai chuẩn bị!”
Trong phòng trang điểm cô dâu loạn thành một đoàn, rất nhiều giọng nói vang lên cùng lúc.
Các cô gái đều vô cùng bận rộn, muốn giúp cô dâu trở thành người phụ nữ xinh đẹp nhất trong lễ cưới ngày hôm nay.
Xinh đẹp nhất, hạnh phúc nhất.
Cô dâu xinh đẹp ngày hôm nay sẽ chính thức nên duyên vợ chồng với người con ưu tú nhất của đảo Ưng.
Đó là những lời mà cư dân trên đảo nói với nhau, khi nhắc tới hôn lễ vô cùng ấm áp này.
“Xong rồi! Ta da! Cô dâu xinh đẹp của chúng ta đã xong rồi đây!” Người trang điểm cô dâu vui vẻ nói, đồng thời bảo Minh Tuệ: “Nào cô dâu xinh đẹp, hãy đứng lên cho mọi người chiêm ngưỡng vẻ đẹp của mình nào!”
Không giống như rất nhiều cô dâu khác, khoác lên mình bộ váy cưới từ thương hiệu nổi tiếng, trang điểm cầu kì, Minh Tuệ chỉ mặc một chiếc váy cưới đơn giản đính ngọc trai, trang điểm rất nhẹ nhàng.
Nhưng cô vẫn vô cùng xinh đẹp.
Có lẽ người ta nói không sai, cô dâu hạnh phúc nhất chính là cô dâu xinh đẹp nhất.
Có vẻ như những cô gái khác trong phòng cũng cảm thấy vậy, luôn miệng khen cô xinh đẹp.
Chẳng mấy chốc mà giờ lành đã đến, cô được một người dẫn ra ngoài, đi qua một hành lang nhỏ, tới trước thảm đỏ, điểm bắt đầu cuộc sống hôn nhân hạnh phúc của cô.
Cô gặp Dương Quốc Thành ở điểm bắt đầu của thảm đỏ tiến vào lễ đường.
Khi đưa tay khoác lấy tay hắn, bên tai cô đều là những lời chúc phúc, và tiếng nhạc lễ rộn ràng.
Hai đứa nhóc sinh đôi của hai người đi phía trước không ngừng tung những cánh hoa hồng ngát hương.
Cô thoáng nhìn qua những gương mặt hoặc quan thuộc hoặc xa lạ đều đang nở nụ cười rạng rỡ, cũng nhìn thấy Linh Nhi mặc váy ngắn đang ôm em bé trên tay, cười cười chỉ tay như muốn nói cho bé con biết, hai người đang tiến vào lễ đường, chuẩn bị thành vợ chồng, là bố mẹ của bé con.
“Thưa các vị, hôm nay là ngày vui của hai nhà chúng tôi.
Chúng tôi rất vui mừng khi nhìn thấy các con mình được sánh bước bên nhau, trở thành vợ chồng trong tiếng chúc phúc của tất cả mọi người, trong một ngày trời trong nắng ấm như thế này.
Được làm chủ hôn là niềm vinh hạnh sâu sắc của tôi và bố của chú rể, đúng không ông thông gia?” Bố của Minh Tuệ cao hứng tới mức liên tục nở nụ cười.
Người đứng bên cạnh ông là bố của Dương Quốc Thành, cũng trong trạng thái vui vẻ tương tự: “Không sai.
Chúng tôi đều rất vui mừng khi được có mặt ở đây, chứng kiến hai con nắm tay nhau bước sang một trang mới của cuộc đời.
Hi vọng sau này dù khỏe mạnh hay ốm đau, hạnh phúc hay bất hạnh, các con vẫn cứ nắm tay nhau thật chặt như ngày hôm nay.”
“Chúc các con bên nhau trọn đời, trăm năm hạnh phúc!”
“Bây giờ mời cô dâu chú rể trao nhẫn!”
Dương Quốc Thành rút hộp nhẫn cưới từ trong túi áo ra, rất trịnh trọng quỳ một gối, vươn tay nắm lấy bàn tay mảnh dẻ của Minh Tuệ.
Hắn thật cẩn thận và nhẹ nhàng đeo chiếc nhẫn kim cương minh chứng cho mối liên kết giữa hai người lên ngón tay áp út của cô.
Sau đó Minh Tuệ cũng đeo nhẫn ngược lại cho hắn.
Bố của Minh Tuệ