Dương Quốc Thành cúi đầu ăn hết bát mì, không nói thêm câu nào nữa.
Minh Tuệ ngồi bên cạnh cũng cúi đầu, những ngón tay xoắn vào nhau.
Không hiểu sao, ngoại trừ ngượng ngùng, lại có một cảm giác kì lạ khác đang len lỏi trong cô.
Cô định bảo hắn nếu thấy mặn thì đừng ăn nữa, nhưng thấy dáng vẻ hắn ngồi ăn chăm chú như vậy, lại không mở miệng được.
Chỉ đành thở dài một hơi, đợi hắn ăn xong thì cầm bát ra bồn rửa.
“Để tôi tự rửa.” Cô đã nấu cho hắn ăn rồi, không thể để cô đụng tay vào rửa bát nữa.
“Thôi, đại thiếu gia như anh chắc chưa đụng tay vào việc nhà bao giờ.
Tôi sợ anh sẽ làm vỡ bát nhà tôi mất.”
Minh Tuệ không chút do dự từ chối ý tốt của hắn.
Người đàn ông bị cô ghét bỏ cũng không giận, chỉ thuận thế nghiêng đầu chạm nhẹ môi lên khóe môi đỏ mọng của cô.
Bị hành động đột ngột của hắn làm cho sững sờ đến đơ người, cô trượt tay một cái, chiếc bát rơi xuống đất vỡ làm mấy mảnh.
Tiếng đổ vỡ khiến cả hai người đều giật mình.
Dương Quốc Thành thở dài một hơi, lùi về sau một bước, chủ động kéo dài khoảng cách giữa hai người.
Minh Tuệ lại ngồi thụp xuống nhặt mảnh vỡ, che giấu màu đỏ ửng trên hai má.
“Còn chê đại thiếu gia như tôi tay chân vụng về.” Trên đầu là tiếng cười khẽ của người đàn ông.
“Không phải chính cô tay chân còn vụng về hơn sao?”
Minh Tuệ mím môi: “Còn không phải là bị anh hại à? Đây cũng đâu phải nhà anh, làm sao anh có thể… muốn làm gì thì làm như vậy?”
“Vậy là… nếu là nhà tôi thì tôi có thể muốn làm gì cũng được?” Dương Quốc Thành cố tình hiểu sai ý của cô, hắn giữ nguyên nụ cười trên môi, nghiêng đầu nói: “Tôi nhớ rồi.”
Vừa dứt lời, không đợi Minh Tuệ có phản ứng gì, hắn đã xoay người, tay đút túi quần đi thẳng ra ngoài.
Tay vừa chạm vào tay nắm cửa, lại chợt nhớ tới một chuyện khác, liền quay đầu lại nói với cô: “Ngày mai đúng tám giờ sáng tới công ty truyền thông Đông A làm việc, lương thưởng giữ nguyên.”
Minh Tuệ ngừng lại động tác nhặt mảnh vỡ, ngẩng đầu lên định nói gì đó.
Nhưng cánh cửa đã đóng sập ngay trước mắt.
Người đàn ông đó vừa rời đi, sự ấm áp trong căn nhà nhỏ này dường như cũng chẳng còn vẹn nguyên như hồi nãy.
Minh Tuệ cúi đầu, hai tròng mắt nâu chứa đầy ảm đạm.
Cô chợt nhận ra, bất tri bất giác, cô đã dành cho hắn thứ tình cảm vô cùng đặc biệt.
Rung động có thể đến chỉ trong một khoảnh khắc.
Giống như nhìn thấy cánh hoa anh đào xoay tròn xoay tròn rồi rơi xuống đất, trái tim của cô hiện tại cũng đang lơ lửng trong sự rung động bất chợt.
Mà cô nào biết, người đàn ông vừa rời đi, cũng phải hít sâu vài lần mới có thể bình ổn lại trái tim đang đập điên cuồng trong lồng ngực.
Ngày hôm sau lại là một sự khởi đầu mới.
“Anh ơi, em mỏi chân quá… không đứng được nữa rồi…” Bé gái mếu máo nhìn sang anh trai, trên khóe mi đã đọng lại vài giọt lệ trong suốt.
Hai đầu gối hơi khuỵu xuống đã bủn rủn không có chút sức lực.
Tình trạng của bé trai cũng chẳng hề khá khẩm hơn chút nào, có điều khuôn mặt vẫn lạnh tanh không cảm xúc.
Hai nhóc đã giữ tư thế này suốt gần ba mươi phút, chỉ vì một câu của người phụ trách buổi chụp quảng cáo này: “Chụp quảng cáo không dễ đâu.
Tư thế của hai đứa không chuẩn, cố gắng giữ nguyên tư thế chuẩn chừng ba mươi phút, sau đó sẽ tập biểu cảm trên khuôn mặt.”
“Anh ơi… em không chụp nữa… không chụp nữa được không?” Bé gái càng nghĩ lại càng thấy tủi thân.
Từ bé đến lớn chưa bao giờ phải làm một việc khó khăn như vậy.
“Không được, chúng ta đã kí hợp đồng rồi.” Bé trai lắc đầu, giọng đều đều: “Lát nữa về nhà không được cho mẹ biết đâu đấy, anh sợ mẹ sẽ lo lắng.
Chúng ta đã lớn rồi, phải tự giải quyết vấn đề của mình.”
Bé gái mím môi, cố gắng nhịn lại xúc động muốn òa khóc, gật đầu với anh trai.
Sau hơn ba mươi phút tập luyện, cuối cùng người phụ trách cũng thả cho hai bé con trở về nghỉ ngơi.
Đợi hai nhóc lê bước chân ra khỏi khu vực chụp quảng cáo, một người khác tiến lại gần, thở dài một hơi:
“Việc gì phải làm khó hai đứa nhỏ như vậy chứ… Ui, con tôi mà bị