“Cái gì? Người bạn mà anh nói là… Nguyễn… Nguyễn Hoàng Quân sao?” Minh Tuệ căng thẳng tới mức lắp bắp.
Lòng bàn tay cô toát đầy mồ hôi, tự dặn bản thân không được thể hiện quá mức rõ ràng nhưng lại chẳng thể kiềm chế nổi.
Chân tay bủn rủn như muốn rụng rời, lúc này cô nghỉ muốn tìm đại một cái cớ để không phải tới nhà Dương Quốc Thành.
Người đàn ông ngồi sát bên cạnh nhìn thấy biểu hiện kì lạ của cô, liền nghiêng người, tư thế áp đảo hoàn toàn, như thể muốn đè chặt cô xuống vậy.
“Sao phải căng thẳng thế?” Hắn chăm chú nhìn Minh Tuệ: “Cô quen Nguyễn Hoàng Quân à?”
Minh Tuệ vội vàng lắc đầu, né tránh ánh mắt sâu thăm thẳm của hắn: “Khô… không… tôi không quen… Chỉ là… hôm đó anh ta tới phòng làm việc của anh, vừa bước chân vào đã trêu chọc tôi, nên tôi không ưa anh ta thôi.”
Dương Quốc Thành hơi nhíu mày.
Lời giải thích của cô không có điểm nào kì lạ, nhưng thái độ của cô lại vô cùng kì lạ.
“Cô nên biết, tôi ghét nhất những kẻ dối trá.
Nhất là người phụ nữ của tôi, nếu cô nói dối, cô sẽ phải trả cái giá rất đắt đấy.”
“Tôi cũng đâu phải người phụ nữ của anh…” Cô lùi về sau một chút, đến khi cả người dán sát vào tấm đệm lưng mới dừng lại.
Người đàn ông trước mặt vẫn không ngừng áp sát.
Không hiểu sao, thái độ của Minh Tuệ hiện tại lại khiến Dương Quốc Thành vô cùng buồn bực.
Hắn cứ ngỡ, sau bao nhiêu chuyện xảy ra, sau khi tận mắt chứng kiến hắn lo lắng quan tâm tới cả cô lẫn người nhà cô, thì cô sẽ hiểu được lòng hắn.
Kết quả là không, từ đầu đến cuối chỉ có mình hắn tự hiểu lòng mình mà thôi.
Hắn cúi đầu, đôi môi lạnh lẽo nhẹ nhàng chạm vào môi cô.
Người bên dưới có lẽ đang ngơ ngẩn nên không kịp đẩy hắn ra, sau đó cũng nhanh chóng bị hắn cuốn vào vòng xoáy si mê của nụ hôn.
“Nếu không muốn… thì không cần tới… được không? Nhưng trước tiên, phải ngoan ngoãn một chút đã.” Hắn dời môi, hai tròng mắt tối tăm nhìn xuống Minh Tuệ.
Sau đó, lại lần nữa cúi xuống, không mạnh không nhẹ cắn lên cổ cô, để lại một dấu vết khá rõ ràng.
Xem như là phạt cô vì thái độ không đúng.
Xuống khỏi máy bay, Dương Quốc Thành bảo tài xế đưa hắn về biệt thự trước, sau đó đưa Minh Tuệ tới khách sạn.
Khi chiếc xe dừng lại, nhìn thấy tấm biển in chữ “Khách sạn JM” lấp lánh, cô trợn trắng mắt, vội vàng nói với tài xế: “Có thể đổi một khách sạn khác hay không? Tôi không muốn ở khách sạn này.”
Khách sạn này, chứa đựng những hồi ức đau đớn và tủi nhục nhất cuộc đời cô.
Cô sẽ không bao giờ quên được cảm giác khi thức dậy, toàn thân đau nhức, lê gót xuống quầy lễ tân lại nhận được câu trả lời: “Không thể tra được” của nhân viên lễ tân.
Người tài xế đã xuống khỏi xe, đi thẳng vào trong.
Minh Tuệ mím môi, cũng đành đi theo, nhưng bàn tay đã siết chặt lấy mép chỉ trên váy.
“Cô Đào Minh Tuệ đúng không ạ? Đây là thẻ phòng của cô.” Lễ tân lễ phép mỉm cười, đưa thẻ phòng cho cô.
“Phòng 2109, thang máy ở phía bên kia ạ.
Nếu như cô có hành lý, nhân viên của khách sạn sẽ giúp cô mang lên phòng.”
Minh Tuệ đờ đẫn nhìn tấm thẻ phòng trên tay.
Không trùng hợp đến thế chứ? Mọi chuyện xảy ra từ khi cô bước xuống khỏi xe hoàn toàn trùng lặp với chuyện xảy ra cách đây bảy năm.
Hồi ức mà cô không muốn nhớ lại nhất cuộc đời này.
Cô siết chặt tấm thẻ phòng trong tay, rồi đột ngột nhìn thẳng vào mắt của lễ tân: “Có thể giúp tôi đổi phòng không ạ?”
“Có vấn đề gì sao ạ? Phòng 2109 là phòng tốt nhất trong khách sạn, cũng là phòng đặc biệt của ngài Dương Quốc Thành.
Ngài ấy đã dặn dò để cho cô ở lại trong căn phòng đó.”
Cô lễ tân cười híp cả mắt, thấy cô có vẻ chưa chắc chắn cho lắm, lại nói tiếp: “Tôi đã làm việc ở đây gần mười năm rồi, phòng riêng dành cho ngài Dương Quốc Thành, chưa từng có người thứ hai được ở qua đêm đâu ạ.”
Ý của cô lễ tân, chính là cô nàng xinh đẹp này đang ở trong phúc mà không biết hưởng phúc.
Được đãi ngộ tốt đến như vậy còn đòi đổi phòng, chẳng hiểu là cô nghĩ gì nữa.
Minh Tuệ nhíu mày, đứng im không nói gì.
Cô chợt nghĩ tới một khả năng vô cùng vô cùng vô lý, nhưng trong hoàn cảnh này lại