Hành lang bệnh viện đầy mùi dung dịch sát trùng.
Bác sĩ mặc áo blouse trắng, cúi đầu xem hồ sơ và kết quả xét nghiệm trên tay.
Càng đọc, đôi lông mày càng nhíu chặt lại.
“Tình hình có vẻ… không khả quan cho lắm.
Biểu hiện của hội chứng thiếu máu và hội chứng nhiễm khuẩn rất rõ ràng.
Kết quả xét nghiệm máu cho thấy giảm trầm trọng cả ba dòng hồng cầu, bạch cầu và tiểu cầu, công thức bạch cầu đảo ngược…”
Bác sĩ vừa mở miệng đã nói ra một loạt thuật ngữ chuyên ngành.
Dương Quốc Thành hỏi: “Có biết nguyên nhân không?”
Hắn cũng không nghĩ tới, bé con chỉ bị sốt nhẹ, mà đưa tới bệnh viện lại phát hiện ra vấn đề lớn như vậy.
Bác sĩ lắc đầu: “Đánh giá sơ bộ đã có, nhưng phải kiểm tra kĩ hơn.
Tôi kiến nghị cgia đình nên cho bé nhập viện để làm thêm xét nghiệm tủy đồ và sinh thiết tủy xương để khẳng định chẩn đoán.”
Vấn đề chắc chắn không đơn giản.
Dương Quốc Thành nặng nề gật đầu.
“Được rồi, chăm sóc cho bé con tốt một chút.”
Hắn mở cửa, đi vào trong phòng bệnh.
Bé gái đang ngồi trên giường, ôm trong lòng một con búp bê nhỏ.
Vừa nhìn thấy hắn bước vào, bé con nhoẻn miệng cười.
“Bố Thành, con không sao chứ ạ?”
“Con có sợ không?” Dương Quốc Thành kéo ghế tới bên cạnh giường, đưa tay xoa xoa đầu bé con, đầy trìu mến và thương yêu.
Bé con ôm chặt búp bê trong tay, lắc đầu, rồi lại gật đầu: “Có một chút ạ… Mẹ con đâu rồi ạ? Có phải vì con hay ốm, nên mẹ không thích con nữa hay không?”
Hai đứa nhỏ là anh em sinh đôi, nhưng tính cách và tình trạng sức khỏe lại hoàn toàn trái ngược.
Bé gái từ nhỏ đã rất hay ốm vặt, lần nào ốm cũng kéo dài mười ngày nửa tháng.
Dương Quốc Thành thở dài một hơi.
Bé con như vậy, hắn rất đau lòng.
“Không có chuyện đó đâu.
Mẹ con còn có một chút chuyện cần xử lý, nên không thể tới đây với con được…” Hắn lại xoa đầu bé con: “Con phải nhớ, mẹ chính là người yêu thương con nhất trên đời.”
Bé con còn nhỏ tuổi, nhưng sống trong gia đình đơn thân nên tâm tư có phần mẫn cảm hơn bạn bè cùng trang lứa.
“Bố Thành, bố đã thấy người nào vứt bỏ con của mình chưa? Sau này bố có con, bố có vứt bỏ con và anh Gấu hay không?” Giọng điệu non nớt lại có vẻ lắng lo trước tuổi.
Dương Quốc Thành ngồi ghé lên giường, ôm bé con vào lòng: “Không có chuyện đó đâu.
Bố sẽ không bao giờ vứt bỏ các con.”
Suy nghĩ một hồi, hắn quyết định đêm nay đưa bé con về nhà trước đã, để tránh cho Minh Tuệ lo lắng.
Ngày mai hắn sẽ lại đưa bé tới bệnh viện kiểm tra lần nữa.
“Boss chỉ bảo tôi cứu cô, sau đó đưa cô về nhà gặp mẹ thôi.
Không dặn dò gì khác cả.” Người đàn ông nhún vai, vẻ mặt vô tội nhìn Minh Tuệ.
Cô kinh ngạc nhìn anh ta, hỏi lại: “Anh còn cứu cả mẹ tôi nữa sao?”
Nhận được cái gật đầu khẳng định của đối phương, cô quay người chạy thẳng về nhà.
Vừa mở cửa đã thấy một người đáng ra không nên có mặt.
“Dương Quốc Thành? Sao anh lại ở nhà tôi?” Cô đen mặt nhìn người đàn ông đang điềm nhiên ngồi trên ghế sofa.
Trải qua chuyện ngày hôm qua, cô không muốn gặp lại hắn nữa.
“Bọn trẻ nhớ cô quá, nên tôi đưa chúng về.”
Bé gái tuột xuống khỏi sofa, bỏ rơi cả miếng bánh kem vị dâu tây mà bé thích nhất, chạy ra ôm lấy chân mẹ mình: “Con nhớ mẹ quá!”
Dương Quốc Thành nhìn bé gái đầy trìu mến, lại dời ánh mắt về phía bé trai đang đút tay túi quần đứng một bên.
“Con không nhớ mẹ sao?”
Bé trai lắc đầu: “Con không mít ướt như vậy.”
Dứt lời, bé trai đi thẳng về phía mẹ và em gái đang ôm nhau, mặt than không thay đổi, bàn tay lại rút khỏi túi quần, vỗ vỗ lên vai mẹ.
“Vào trong xem mẹ cô trước đi.”
Cho dù Dương Quốc Thành không nói, cô cũng không quên chuyện quan trọng này.
Buông đứa nhỏ trong lòng ra, cô đi thẳng vào phòng của mẹ.
Mẹ cô đang nằm trên giường, khuôn mặt hốc hác và tiều tụy hơn nhiều so với vẻ tinh thần sáng láng thường ngày.
Thấy con gái đi vào, bà nở nụ cười nhợt nhạt.
“Mẹ có sao không?” Minh Tuệ bước nhanh về phía giường bệnh.
Mẹ cô lắc đầu: “Mẹ không sao… Đỗ Văn Khang cũng không làm gì mẹ cả.”
Nhắc tới cái tên này, Minh Tuệ lại không khỏi suy nghĩ.
Rốt cuộc gã là ai? Tại sao lại làm ra những chuyện nhằm vào gia đình cô