Điện thoại trong túi áo rung lên từng hồi.
Dương Quốc Thành cầm lên xem, trên màn hình hiển thị ba chữ “Dương Quốc Minh”.
Hắn nhíu mày trong vô thức, thầm suy đoán những lý do khiến ông ấy gọi điện cho hắn vào giờ này.
“Bố Thành, sao vậy ạ?”
Hắn lắc đầu, nhét điện thoại vào túi, mỉm cười với bé con: “Không sao cả, chúng ta về thôi.”
Đưa bé con về phòng, sắp xếp giường chiếu cho bé xong xuôi, hắn mới rón rén mở cửa phòng Minh Tuệ.
Cô đang nằm nghiêng trên giường, không biết đang ngủ hay đang thức, nhưng khi hắn gần tới giường thì cô đã ngồi dậy dụi mắt.
“Anh đã về rồi đấy à?”
“Người phụ nữ không có lương tâm này… Sao em lại để tôi ở quán rượu một mình chứ?” Hắn ghé sát vào tai cô, thầm thì, như nỉ non lại như oán trách.
Minh Tuệ đã sớm nghĩ ra được một cái cớ hoàn hảo.
“Khi em từ nhà vệ sinh đi ra, anh đã bị ai đó đưa đi rồi.
Em nghe mấy người nhân viên ở đó nói… người đưa anh đi là bạn tốt của anh.” Minh Tuệ mỉm cười: “Đoán rằng người ta không mang anh đi bán, nên em cũng không lo lắng lắm.”
Cảm xúc của Dương Quốc Thành hơi dịu lại.
Hắn nhẹ nhàng ôm lấy Minh Tuệ, đè thân thể mềm mại xuống giường: “Nào, chúng ta tiếp tục chuyện lần trước chưa xong…”
“Chuyện gì chứ? Anh lại bắt nạt em!”
Dương Quốc Thành bật cười.
“Nếu em muốn, tôi cho em cơ hội bắt nạt tôi.
Nào… tới bắt nạt tôi đi.” Nếu như người phụ nữ này có thể chủ động “bắt nạt” hắn, thì hắn mừng còn không kịp.
Vị trí của hai người đảo ngược lại cho nhau.
Minh Tuệ ngồi phía trên người đàn ông, hai má đỏ bừng nhưng vẫn mạnh miệng: “Là anh nói đấy nhé.”
Dứt lời, Minh Tuệ nhảy xuống khỏi giường, đi thẳng ra ngoài.
Cô muốn tìm rượu, chỉ có khi uống rượu, cô mới có đủ dũng khí để bắt nạt người đàn ông đang nằm trên giường chờ đợi.
Không ngờ, vừa ra đến cửa phòng đã gặp một người đàn ông mặt lạnh.
Ông nhíu mày nhìn cô gái ăn mặc xốc xếch, không nói gì.
“Cô Minh Tuệ, ông chủ đến, ông ấy muốn gặp cậu Thành.”
Minh Tuệ sững sờ, kéo kéo vạt váy ngủ trên người, mỉm cười ngượng nghịu với người đàn ông xa lạ: “Ngài có thể chờ một chút không ạ? Tổng giám đốc đang ngủ…”
“Cô có tư cách gì để đứng chắn trước mặt tôi?”
Người đàn ông không hề nể mặt, tiếp tục đi thẳng tới căn phòng đang đóng kín cửa.
Đúng lúc này, cửa phòng mở ra từ bên trong, Dương Quốc Thành ngáp một cái, hỏi người vừa đến: “Bố muốn tìm con để cãi nhau đấy à?”
“Thái độ của con với bố mình như vậy đấy à?” Người đàn ông nhíu mày nhìn hắn từ trên xuống dưới: “Con và Thu Hoài sắp kết hôn rồi, con bé còn đang mang thai.
Sắp làm chồng làm cha rồi mà còn chơi bời…”
Minh Tuệ cúi thấp đầu, che giấu cảm xúc đang cuộn trào trong đáy mắt.
Hà Thu Hoài đang mang thai, hai người họ sắp kết hôn, vậy mà hắn chẳng nói gì với cô cả.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn về phía Dương Quốc Thành, như chờ đợi câu trả lời của hắn.
Và lời nói phát ra từ miệng hắn, lại dìm cô xuống đáy vực sâu: “Hôn lễ vẫn diễn ra theo đúng kế hoạch, bố và nhà họ Hà có thể yên tâm.
Con tự biết mình đang làm gì.”
Nhận được câu trả lời tạm coi như vừa ý, bố của hắn nhanh chóng rời khỏi.
Ông còn vô số việc khác cần phải lo, nếu không phải chuyện này liên quan tới tương lai của cả dòng họ, ông cũng chẳng cất công tới đây làm gì.
“Dương Quốc Thành… đồ khốn nạn!” Minh Tuệ gằn giọng.
Hắn coi cô là cái gì đây? Một người thay thế hay là một món đồ chơi? Rõ ràng vẫn muốn kết hôn với Hà Thu Hoài, còn chạy tới trêu chọc cô.
Còn dám nói thích cô nữa.
Dương Quốc Thành nhíu mày nhìn cô, đột nhiên cảm thấy tất cả những chuyện này đều là một mớ phiền phức.
Và hắn không đủ kiên nhẫn để xử lý từng thứ một, càng không đủ kiên nhẫn để dỗ dành một người phụ nữ.
“Đừng có bày ra vẻ mặt oan ức như vậy trước mặt tôi.
Em như vậy, tôi nhìn cũng phát chán.”
Hắn đi thẳng vào trong phòng, đóng sập cửa lại, không quan tâm người bên ngoài cảm thấy như thế nào.
Bởi vì, cho dù cô cảm thấy thế