Minh Tuệ đứng dậy khỏi giường, đưa tay kéo tấm rèm cửa sổ nặng trình trịch.
Mắt cô nhìn xa xăm vào bầu trời đêm sâu thẳm, bên tai lại là giọng nói có phần hốt hoảng của Diệu.
“Tuệ, không xong rồi! Cậu… bây giờ cậu đang ở đâu?”
“Có chuyện gì vậy? Bình tĩnh đã nào, nói cho tớ biết đã xảy ra chuyện gì.” Minh Tuệ mím môi, trạng thái của Diệu khiến cô hơi lo lắng.
Tiếng thở của Diệu càng ngày càng gấp gáp, như thể không đủ bình tĩnh để nói chuyện.
Hồi lâu sau, cô ấy mới lần nữa lên tiếng: “Trả lời tớ, bây giờ cậu đang ở đâu?”
“Tớ đang ở nhà…”
“Nhà của tổng giám đốc đúng không?” Diệu ngắt lời cô: “Cậu mau trốn đi, đừng để anh Quân nhìn thấy.
Tớ sợ anh ấy sẽ đi tìm cậu… Không… chắc chắn là anh ấy đang đi tìm cậu rồi.”
Minh Tuệ nhíu mày.
Cô không nghĩ ra chuyện gì có thể khiến Diệu hốt hoảng tới như vậy, nghe cô ấy nói thì chẳng lẽ là có liên quan đến cô? Thế nhưng anh Quân đã đính hôn với cô ấy rồi, sao anh ấy có thể đột nhiên chạy đi tìm cô được chứ?
Ngẫm nghĩ một hồi, cô mỉm cười: “Có phải cậu lo lắng quá hay không? Anh Quân và cậu mới là một đôi, hai người đã đính hôn rồi.
Anh ấy đi tìm tớ làm gì chứ.”
Đứng ở hai vị trí khác nhau, cách nhìn nhận sự việc và suy nghĩ cũng hoàn toàn khác nhau.
“Anh ấy đã nhìn thấy cậu rồi.” Cuối cùng Diệu cũng nói ra điều muốn nói từ nãy tới giờ.
“Không thể nào.” Hai mắt Minh Tuệ vì kinh ngạc mà mở to: “Làm sao anh ấy có thể nhìn thấy tớ được?”
Nói đúng hơn, là cô cho rằng Quân không thể nhận ra mình được.
Dù sao thì lần trước chạm mặt trong phòng làm việc của Dương Quốc Thành, anh cũng không nhận ra cô.
Nhưng lời nói tiếp theo của Diệu lại làm cho cô không thể không thừa nhận.
“Hôm nay cậu đã gặp Đỗ Văn Khang đúng không? Anh ấy đã nhìn thấy cậu lên xe của gã đó… Tuy không nhìn rõ nhưng anh ấy đã nhận ra cậu rồi…Anh ấy muốn đi tìm cậu… Tớ phải làm sao bây giờ?”
Diệu càng nói lại càng hoảng hốt và sợ hãi hơn, từ trong giọng nói cũng có thể nghe được sự run rẩy.
Sau cùng, không kiềm chế nổi cảm xúc trong lòng, Diệu khóc nấc lên.
Tiếng khóc nức nở truyền qua điện thoại, dội vào màng nhĩ của Minh Tuệ, kèm theo tiếng nói đứt quãng: “Anh ấy… anh ấy sẽ trở về bên cậu… tớ sắp mất… mất anh ấy rồi… Phải làm sao đây… Anh ấy yêu cậu… Tớ sẽ chỉ có một mình… Tuệ… Tớ phải làm sao đây…”
Những câu từ lộn xộn thể hiện tâm trạng hỗn loạn tới cùng cực của người nói ra chúng.
Minh Tuệ hít sâu một hơi, cô phải giữ bình tĩnh.
“Đừng nói như vậy, cậu và anh Quân đã đính hôn rồi, hai người sẽ sớm kết hôn với nhau.
Còn tớ… tớ cũng đã có Dương Quốc Thành.”
Ngừng lại vài giây, cô lại nói: “Yên tâm, tớ sẽ không để anh Quân tìm thấy mình đâu.”
Trái tim của con người thực sự rất nhỏ bé, chỉ đủ chỗ cho một bóng hình duy nhất.
Hiện tại, trái tim của cô hướng về Dương Quốc Thành, còn Quân đã sớm trở thành quá khứ rồi.
Cho dù cô không biết rằng mình có thể ở bên Dương Quốc Thành bao lâu, trong khi khoảng cách giữa hai người xa xôi đến thế.
Diệu nhẹ giọng thở dài một hơi, dường như đã bình tĩnh lại: “Cậu thật sự ở bên cạnh tổng giám đốc sao?”
“Tớ cũng không biết nữa.” Minh Tuệ cũng thở dài: “Có lẽ… tạm thời là vậy.
Diệu, khoảng cách giữa bọn tớ quá lớn, tớ yêu anh ấy, và anh ấy cũng yêu tớ, nhưng tình cảm có thể chống đỡ được bao lâu… tớ cũng không biết… Nếu có một ngày nào đó, anh ấy rời xa tớ, trở về thế giới mà anh ấy thuộc về, cũng là lẽ đương nhiên…”
Trong tình yêu ai cũng là kẻ ngốc, ai cũng lo được lo mất như nhau.
Nghe Minh Tuệ tâm sự, Diệu lại trở thành người an ủi.
“Vừa rồi cậu còn nói tớ, chính cậu mới là người suy nghĩ bi quan nhất… Cậu phải tin tưởng vào tổng giám đốc chứ, người đàn ông giống như tổng giám đốc, sẽ không dùng vật chất để đong đếm tình cảm đâu.”
Minh Tuệ khe khẽ cười lên một tiếng, nhưng trong nụ cười lại có thêm một tia đắng chát: “Làm sao cậu biết được chứ? Cậu cũng không dám tin tưởng tình yêu của anh Quân còn gì?”
Rõ ràng là hai chuyện khác nhau, không