Các con chính là điểm yếu của Minh Tuệ.
Người khác có thể sỉ nhục cô, nhưng không thể sỉ nhục các con cô.
Giống như những người mẹ khác, cô luôn nghĩ rằng chuyện của người lớn lại lôi trẻ con ra chịu trận là điều sai trái.
“Giám đốc Hà, cô đừng trút giận lên trẻ con…”
“Bốp!” Tiếng bạt tai chát chúa vang lên.
Chưa kịp suy nghĩ gì, Minh Tuệ đã cảm thấy nóng rát bên má.
Hà Thu Hoài vừa tát thẳng lên mặt cô.
Bé trai đứng chắn trước mặt mẹ, cau mày.
Khuôn mặt không cảm xúc vô cùng giống với Dương Quốc Thành, khiến cho người phụ nữ tới cửa gây sự vô cùng ngứa mắt.
“Cô này, trong bụng cô có em bé, cô không sợ vận động mạnh như vậy sẽ làm cho em bé…”
“Câm miệng!” Hà Thu Hoài rít lên: “Trong bụng tao là cốt nhục của anh Thành.
Còn mày và mẹ của mày là cái thá gì mà dám ở trong nhà của anh ấy? Con đàn bà đê tiện và mấy đứa con hoang… nếu mẹ con nhà mày không sớm cút đi thì tao sẽ không để yên đâu.”
Minh Tuệ nhíu mày.
Một người có học thức như cô ta sao lại có thể phun ra những câu từ sặc mùi vô học như vậy được?
Cô kéo tay con trai, để bé đứng sang một bên, tránh bị người đàn bà chanh chua kia động tay động chân, lại nói: “Giám đốc Hà, cô là người lớn, đứng trước mặt trẻ con nên chú ý lời ăn tiếng nói…”
“Chú ý lời ăn tiếng nói?” Cô ta cười khẩy: “Cần phải chú ý lời ăn tiếng nói với loại người như mẹ con cô à?”
Ánh nhìn của cô ta lướt qua hai mẹ con đầy khinh miệt.
Thứ khiến cô ta căm hận nhất, là một người phụ nữ có hai con như Minh Tuệ có thể lọt vào mắt của Dương Quốc Thành, và thằng con hoang này lại có khuôn mặt giống hắn đến như vậy.
Cô ta chỉ thẳng vào mặt Minh Tuệ mà mắng: “Một con đàn bà rách rưới cũng vọng tưởng một bước lên tiên à? Lại còn định lợi dụng cả con của mình… À, tôi nhớ ra rồi, bảy năm trước cô chửa hoang với thằng đàn ông khác nên mới bị nhà họ Nguyễn đuổi ra khỏi cửa.
Hai đứa con hoang của cô đúng là sản phẩm của năm đó rồi.
Bảo sao… từ mẹ đến con đều đê tiện như nhau…”
“Cô tốn không ít công sức để điều tra chuyện của tôi nhỉ?” Minh Tuệ gằn giọng: “Nhưng đây là chuyện riêng của tôi, hình như là không liên quan gì đến cô.”
Lúc này, hai người đàn ông đã tiến vào từ cửa lớn của biệt thự.
Minh Tuệ nhận ra, một trong hai người là người thường đi theo Dương Quốc Thành.
Cậu ta thở dài một hơi: “Cô Hà Thu Hoài, cô nên chú ý hành vi của mình một chút.
Chuyện hôm nay, nếu như để boss biết được… không dễ giải thích đâu.
Không phải boss dặn dò cô phải cẩn thận dưỡng thai sao?”
Lời của cậu ta khiến Hà Thu Hoài cứng họng.
Cô ta định ỷ vào đứa nhỏ trong bụng để gây sự với Minh Tuệ, đuổi mẹ con cô ra khỏi nhà.
Nhưng đúng như lời người kia nói, nếu để Dương Quốc Thành biết được, thì không dễ nói chuyện.
Trước khi ra khỏi cửa biệt thự, cô ta còn quay đầu lại, tặng cho hai mẹ con một cái lườm sắc lẻm.
“Mấy mẹ con đê tiện nhà các người nhanh chóng cút khỏi đây cho tôi! Đừng để tôi phải ra tay độc ác!” Lời đe dọa quanh quẩn trong căn biệt thự.
Minh Tuệ ôm siết lấy thân hình nhỏ bé của con trai mình, khóc nấc lên.
Nhất định, cô nhất định phải bảo vệ các con của cô.
“Đào Minh Tuệ, thứ tôi muốn cô tìm là một tấm bản đồ, trên đó có rất nhiều chấm đỏ… À, cô không cần quan tâm, đó chỉ là chấm đánh dấu địa điểm giao dịch của tôi thôi… Nó vốn là của tôi, nhưng lại đang ở chỗ của Dương Quốc Thành.
Cô chỉ cần mang nó đến cho tôi là được rồi…”
Minh Tuệ choàng tỉnh giấc, mồ hôi vã ra như tắm.
Bên tai cô văng vẳng lời nói của Đỗ Văn Khang.
Kể từ khi đưa cho gã tấm bản đồ giả đó, cô chưa từng có được một giấc ngủ ngon, lúc nào cũng thấp thỏm lo âu.
Chỉ hi vọng rằng hành động của mình sẽ không gây hại cho ai cả, bao gồm bố của cô, và Dương Quốc Thành – người đàn ông của cô.
Cô không biết đó là bản đồ gì, cũng không biết mình làm vậy là đúng hay sai, chỉ biết, cô tuyệt đối không thể bán đứng người đàn ông mà mình yêu.
Đúng rồi, sao cô có thể không nghĩ tới