“Anh Quân… Tuệ vẫn còn ở thành phố này… Nhưng cậu ấy đã tìm được hạnh phúc mới, đã yêu người khác rồi.
Bây giờ sự xuất hiện của anh chẳng khác gì làm phiền cậu ấy cả…”
Cho dù đó là sự thật đi chăng nữa, thì Quân vẫn không thể nào ngăn bản thân đi tìm Minh Tuệ.
Đó là mối tình đầu của anh, là cả tuổi thanh xuân của anh, cũng là người đã gây cho anh những vết thương lòng sâu sắc nhất.
Cô giống như một phần linh hồn của anh, làm sao anh có thể sống mà không có linh hồn được.
“Không, anh phải đi tìm cô ấy.
Anh chỉ muốn biết… cô ấy sống có tốt hay không thôi.
Em cũng hiểu mà, cô ấy rất quan trọng đối với anh, giống như một phần linh hồn không thể tách rời.” Anh thở dài một hơi: “Bảy năm qua anh đã sống như cái xác không hồn… đã là quá đủ rồi…”
Nói rồi, anh đi thẳng ra cửa.
Bàn tay chưa chạm vào tay nắm cửa, Diệu đã hoảng hốt lao tới, ôm chặt anh từ sau lưng.
Cả thân thể Diệu run lên, đến giọng nói cũng run rẩy: “Anh Quân… Anh đừng như vậy… Đừng đi tìm cậu ấy có được không?”
“Mấy năm qua cô ấy sống thế nào? Đã kết hôn hay chưa? Đứa nhỏ là trai hay gái? Cô ấy có còn nhớ tới anh hay không?...!Chỉ cần nghĩ tới việc cô ấy ở ngoài kia chịu khổ mà anh không hề hay biết, là anh đã không thể thở nổi rồi.” Quân lớn tiếng: “Anh yêu cô ấy đến phát điên lên được, em có biết không?”
Vòng tay của Diệu ôm anh rất chặt.
Anh cắn răng, gỡ từng ngón tay của Diệu ra.
Lại thấy sau lưng truyền tới tiếng nức nở.
“Anh… Em cũng yêu anh đến phát điên lên được, anh có biết không? Chúng ta đã đính hôn rồi… đã đính hôn rồi… Đào Minh Tuệ đã là quá khứ… anh không thể bỏ qua quá khứ để sống thật tốt cho hiện tại sao?”
Bỏ qua quá khứ để sống thật tốt cho hiện tại, nói thì dễ nhưng làm thì khó.
Vả lại, đối với Quân, tình yêu dành cho người con gái đó không phải là quá khứ.
Tình yêu ấy luôn luôn hiện diện trong anh, ngay cả ở hiện tại.
“Cạch” một tiếng, cánh cửa bật mở.
Quân bước ra ngoài, chỉ để lại một câu: “Anh chỉ muốn xem cô ấy sống có tốt hay không...!Anh đã bỏ lỡ bảy năm rồi, không muốn bỏ lỡ thêm lần này nữa...”
Cánh cửa lần nữa đóng lại.
Trong căn phòng chỉ còn tiếng khóc nức nở của Diệu.
Giờ phút này, Diệu chợt nhận ra, cho dù mình có cố gắng bao nhiêu, có hi sinh thế nào, thì đối với Quân, vẫn không thể so sánh với một góc của Minh Tuệ.
Anh muốn đi là đi, muốn tìm người thì sẽ tìm người.
Căn bản không hề quan tâm tới cảm xúc của người vợ chưa cưới là Diệu.
Diệu cắn môi, cầm lấy điện thoại nhắn tin cho Minh Tuệ: “Tớ đã nói sự thật với anh Quân rồi.
Cậu có thể ra ngoài gặp tớ được hay không? Tớ chờ cậu ở hồ Bán Nguyệt.”
Nhận được tin nhắn của bạn thân, Minh Tuệ giật mình suýt nữa đánh rơi điện thoại.
Cô vội vàng thay đồ, chuẩn bị đi ra ngoài.
Không ngờ, lần này ra ngoài lại bị ngăn cản.
Đám người canh giữ bên ngoài không mở một mắt nhắm một mắt như mọi lần.
Đến bác Hoa cũng mở miệng can ngăn.
“Cô Tuệ, cậu Thành đã biết chuyện cô ra ngoài rồi, cậu ấy có căn dặn không được để cô đi đâu nữa.
Bên ngoài rất nguy hiểm…”
“Không được, bác Hoa, bác bảo bọn họ tránh ra để cháu ra ngoài đi ạ.
Cháu chỉ đi một lát thôi.” Minh Tuệ nài nỉ: “Bạn thân nhất của cháu cãi nhau với bạn trai, cô ấy đang ở ngoài hồ Bán Nguyệt.”
Hồ Bán Nguyệt cảnh sắc rất đẹp, nhưng lại có không ít vụ tự tử.
Cô chỉ sợ, nếu cô không đến kịp, Diệu sẽ nghĩ quẩn.
Đám người chặn đường không đổi sắc mặt, không có ý tứ muốn lùi bước.
Bác Hoa thở dài một hơi: “Đó là lời dặn dò của cậu chủ, họ cũng chỉ làm theo lệnh mà thôi…”
Ý của bác là, bác cũng không thể nói giúp cho cô được.
Vì đám người chặn ở bên ngoài căn bản không nghe lời bác.
Hành động của bọn họ chỉ theo chỉ thị của một người duy nhất.
Minh Tuệ cắn môi, ngón tay run run bấm số điện thoại của Diệu.
Từng tiếng tút dài vang lên, hồi lâu mới có người bắt máy.
Trái tim treo cao của Minh Tuệ tạm thời hạn xuống khi nghe thấy giọng nói của bạn thân.
“Tớ đây…”
“Diệu, cậu đừng nghĩ quẩn…” Minh Tuệ gấp tới độ không biết phải làm gì.
Lại nghe Diệu nói tiếp.
“Anh ấy nói, bất kể cậu ở đâu, đã ở bên cạnh