“Cô Đào Minh Tuệ đúng không ạ? Bạn của cô đang đợi cô ở phòng riêng số ba bên trong.
Mời cô đi vào.”
Minh Tuệ vừa bước chân vào quán cà phê quen thuộc, đã có người niềm nở chào hỏi, sau đó dẫn cô vào cửa phòng riêng ở bên trong.
Mở cửa ra, vỏ bia rỗng ngổn ngang dưới chân, mùi rượu lẫn với mùi bia nồng nặc xộc thẳng vào mũi.
Khuôn mặt của Diệu đã đỏ bừng do tác dụng của cồn, tâm trí không còn hoàn toàn tỉnh táo, thân thể cũng nghiêng bên này ngả bên kia.
Nhưng bàn tay lại vẫn liên tục rót rượu nốc thẳng vào họng.
“Trời ạ!” Minh Tuệ không nhịn được hô lên thành tiếng, cô vội vàng giằng ly rượu trong tay bạn thân ra, đặt xuống bàn: “Sao cậu lại uống nhiều thế này? Đừng uống nữa!”
Đây là quán cà phê, không phục vụ rượu bia.
Vào đây uống rượu, nhất định là Diệu đã chuẩn bị trước, mua đồ uống ở bên ngoài mang vào.
Sau khi thẳng thắn với Quân, tâm trạng của cô ấy rất không tốt, nhưng Minh Tuệ hoàn toàn không ngờ là trạng thái của bạn thân mình lại xấu tới mức này.
Lại có thể chìm trong men say để quên hết sự đời.
Diệu không còn tìm thấy ly uống rượu nữa, liền dứt khoát cầm cả chai lên tu ừng ực.
Chất lỏng cay xè đổ thẳng vào họng khiến Diệu không nhịn được ho sặc sụa.
Nhìn qua chật vật không chịu nổi.
“Cậu đến rồi đấy à? Nhìn thấy tớ như thế này cậu vui lắm đúng không?” Diệu cười khẩy một tiếng: “Hả hê lắm phải không hả? Thành công giành giật được vị hôn phu của bạn thân, cậu vui lắm đúng không?”
“Cậu nói gì vậy? Cậu say rồi…” Minh Tuệ thở dài một hơi, định gỡ chai rượu ra khỏi tay Diệu.
Nhưng Diệu cầm cái chai rất chặt, không để cô thành công gỡ ra.
Cô vừa buông tay, lại thấy Diệu ngước mắt lên, vừa cười vừa khóc: “Đào Minh Tuệ… Uổng công tớ coi cậu là chị em thân thiết, sao cậu lại phản bội tớ? Cậu đã có Dương Quốc Thành rồi… sao lại còn muốn cướp người đàn ông của tớ?...!Không phải là bảy năm trước, chính cậu đã rời bỏ anh ấy à?”
Diệu đã uống say, bị chất cồn làm mụ mị đầu óc, trực tiếp nói ra tất thảy những phẫn uất trong lòng.
Đem lòng yêu Quân bao nhiêu năm, yên lặng ở bên anh, yên lặng trả giá bao nhiêu năm, vẫn không bằng một cái bóng lướt qua của Minh Tuệ.
Diệu không cam lòng.
Sự đau đớn, sợ hãi mất đi bóp nghẹt trái tim, đè nặng lên đầu óc Diệu ngày này qua ngày khác, càng ngày càng nặng nề khiến Diệu không tài nào thở nổi.
Đến bây giờ, mới mượn cồn để bộc phát ra ngoài.
“Cậu bình tĩnh chút đi Diệu.
Tớ không cướp anh Quân của cậu, cũng không phản bội cậu.
Tớ đã nói với cậu rồi mà, tớ và anh ấy đã kết thúc rồi, cho dù anh ấy có tìm được tớ, tớ cũng sẽ không gặp.” Minh Tuệ khẳng định.
Nhưng lúc này, cho dù cô nói gì thì Diệu cũng không nghe vào tai.
“Không phản bội tớ? Một mặt thì thề thốt sẽ không để anh ấy tìm ra, sẽ không nối lại tình xưa, một mặt lại âm thầm liên hệ với anh ấy… Cậu sống hai mặt như vậy là đủ rồi đấy! Đồ dối trá! Cậu tưởng rằng tớ sẽ ngu ngốc tin tưởng cậu nữa sao?”
Minh Tuệ nhíu mày: “Sao cậu lại nói vậy chứ…”
Biết rằng đối phương đang say, nhưng nghe những lời gây tổn thương như vậy thốt ra từ miệng của người bạn thân nhất, Minh Tuệ vẫn vô cùng chua xót.
Rõ ràng cô không hề có ý định xen vào hạnh phúc của bạn mình, tại sao cô ấy lại…
“Anh Quân vẫn luôn giữ lại số điện thoại đôi của hai người, luôn chờ cậu gọi điện tới.
Mấy ngày trước, khi tớ và anh ấy cãi nhau, khi tớ đang yếu đuối nhất… số đó thật sự có người gọi tới… Cậu đừng nói đó không phải là cậu nhé.”
Có nói thì Diệu cũng không tin.
Bởi vì người có số điện thoại đó của Quân, ngoài Diệu ra có lẽ cũng chỉ có một mình Minh Tuệ và thôi.
Những mối liên hệ khác đã sớm đổi sang số điện thoại mới của anh rồi.
Minh Tuệ thở hắt ra một hơi, cô vội vàng giải thích: “Tớ nhớ ra rồi, chuyện này…”
“Cậu đừng có bao biện!” Không đợi cô nói gì, Diệu đã ngắt lời: “Đừng hòng lừa gạt tớ nữa! Cậu yên tâm đi, anh ấy chưa từng nhìn thấy cuộc gọi nhỡ của cậu, tớ đã xóa nhật kí cuộc gọi đi rồi.
Đừng hòng bám lấy anh ấy nữa!”
Diệu vung tay lên, ném thẳng chai rượu xuống đất.
Chai rượu