“Anh Thành!” Giọng Hà Thu Hoài the thé cất lên, âm lượng lớn, cao độ cũng không phải bình thường, chói tai tới mức những người tình cờ nghe thấy phải giật mình.
Cô ta chỉ tay vào Minh Tuệ, gắt lên: “Sao Đào Minh Tuệ lại ở đây? Không phải cô ta đã bị sa thải rồi à?”
Dương Quốc Thành mặt không đổi sắc, thản nhiên hỏi lại cô ta: “Ồ, quyết định buộc thôi việc của Đào Minh Tuệ là ai kí tên vậy? Cô ấy là thư kí của anh, tại sao cô ấy bị buộc thôi việc mà anh không hề hay biết?”
Khuôn mặt trang điểm kĩ càng của Hà Thu Hoài tái mét.
Cô ta vốn nghĩ rằng Minh Tuệ nhất định đã bị đá ra khỏi tập đoàn DG, làm sao có thể ngờ được người đàn ông này lại ra mặt che chở cho thư kí của mình.
Trong lòng cô ta dâng lên cảm giác nguy cơ trước nay chưa từng có.
“Anh Thành… Anh đừng nói với em là… anh thật sự thích cô ta sao?” Hà Thu Hoài không thể tin được chuyện này: “Không thể… đó chỉ là lời đồn đại của đám người không biết gì thôi mà… Làm sao anh có thể thích một con mẹ già có hai đứa con hoang chứ…”
“Đủ chưa?” Dương Quốc Thành thẳng tay ném tập hồ sơ xuống bàn, một tiếng “bộp” rất mạnh vang lên, khiến Hà Thu Hoài giật nảy mình.
Cô ta lập tức ôm bụng kêu: “Anh đừng có hung dữ với em như vậy.
Con chúng ta sợ thì sao?”
Làm sao có thể như vậy được chứ? Cô ta – Hà Thu Hoài, mới là vị hôn thê của Dương Quốc Thành, mới là người xứng đáng với vị trí bà chủ nhà họ Dương.
Làm sao có thể thua trong tay một người phụ nữ quê kệch như Đào Minh Tuệ được?
Trong khi Đào Minh Tuệ còn mang theo hai đứa con.
Đôi mắt của cô ta chứa đầy thù hằn, giọng nói vẫn giữ nguyên cao độ lúc trước, thậm chí càng có xu hướng the thé hơn so với trước: “Trong bụng em là giọt máu của anh, là con cháu của nhà họ Dương.
Chẳng lẽ anh lại vì một người đàn bà đã có hai đứa con mà bỏ mặc mẹ con em sao? Anh đành lòng để con của chúng ta trở thành đứa trẻ không có cha sao?”
Ở bên Dương Quốc Thành mấy năm trời với danh phận hôn thê, Hà Thu Hoài đã sớm biết, hắn rất muốn có một đứa trẻ mang dòng máu của mình.
Đối phó với hắn, dùng đứa con chưa thành hình trong bụng cô ta là tốt nhất.
“Đương nhiên là không.” Dương Quốc Thành thản nhiên lắc đầu: “Con của anh làm sao có thể không có cha được… Anh sẽ cho em một tờ chi phiếu trống, em sinh con ra, sau đó… chúng ta chia tay trong hòa bình.”
Trước kia, hắn luôn nghĩ rằng mình có thể sống bên cạnh một người mình không yêu, chỉ cần phù hợp là được.
Đến tận khi gặp Minh Tuệ, biết thế nào là cảm giác yêu, hắn mới biết, được sống bên cạnh người mình yêu thương hạnh phúc tới nhường nào.
Tất nhiên, Hà Thu Hoài không đời nào đồng ý với lời đề nghị này.
Ánh mắt như chứa dao găm của cô ta ném thẳng về phía Minh Tuệ, nghiến răng nghiến lợi:
“Là cô đúng không? Đào Minh Tuệ! Tôi nên sớm nhận ra mới phải.
Loại đàn bà chưa lấy chồng đã sinh con vốn dĩ là loại hồ ly tinh… Nói đi, cô đã dùng thủ đoạn gì để dụ dỗ người đàn ông của tôi?”
Khi quay lại nhìn Dương Quốc Thành, ánh mắt ấy lại đầy vẻ van lơn: “Anh Thành… Là Đào Minh Tuệ dụ dỗ anh có đúng không? Chỉ cần đuổi cô ta đi, chúng ta sẽ quay lại như ban đầu có đúng không?”
Dương Quốc Thành hoàn toàn không ngờ rằng cô ta lại phản ứng kịch liệt tới như vậy.
Chẳng khác nào mấy mụ đàn bà chanh chua ngoài chợ.
Hắn rút từ trong ngăn kéo ra một tập hồ sơ rất dày, ném thẳng xuống bàn: “Em tự xem đi, những số liệu này có quen mắt không? Tất cả đều là tác phẩm của bố em đấy… Tham nhũng, nhận hối lộ, với số tiền này, ông ta bị kết án năm mười năm, thậm chí lâu hơn cũng là chuyện bình thường.”
Mấy năm gần đây, nhà nước ngày càng xử lý mạnh tay đối với những quan chức tham nhũng, chế tài vô cùng đầy đủ.
“Em đến bên cạnh anh vì mục đích gì, cả anh lẫn em đều rõ