Toàn thân Dương Quốc Thành tỏa ra khí lạnh, hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang tươi cười của Quân bằng ánh mắt lạnh lẽo.
Nhưng người đối diện chẳng hề sợ hãi chút nào, anh càng cười tươi hơn:
“Trong lòng tôi cô ấy là thiên thần.
Làm sao tôi có thể để thiên thần của tôi ở bên cạnh một gã đàn ông coi cô ấy như rơm rác được.”
Trên thương trường có một lời đồn, Nguyễn Hoàng Quân cười càng tươi, những kẻ đắc tội anh sẽ càng xui xẻo.
Anh được gọi là hồ ly mặt cười cũng vì lý do này.
Bây giờ, Dương Quốc Thành cuối cùng cũng được cảm nhận cảm giác bị con hồ ly mặt cười này nhìn chằm chằm.
Có điều, hắn cũng chẳng hề nao núng.
Người của hắn, chỉ có thể là của hắn.
“Đào Minh Tuệ là người của tôi!” Vừa mở miệng, hắn đã vội vã khẳng định chủ quyền: “Đừng quên là cậu đã đính hôn với Mai Tuyết Diệu rồi.”
Quân hơi nhíu mày, sau đó lại lập tức giãn ra: “Vậy thì sao chứ? Chẳng phải anh cũng có một cô vợ sắp cưới đang mang thai sao? Một kẻ chân đạp hai thuyền như anh làm gì có tư cách để chỉ trích tôi!”
Dứt lời, anh không quan tâm tới phản ứng của Dương Quốc Thành, quay đầu đi thẳng ra ngoài.
Trước khi ra khỏi cửa còn nói một câu cuối cùng: “Phải rồi, tôi đã quyết định sẽ hủy hôn với Diệu, sau đó theo đuổi Tuệ một lần nữa.”
Bảy năm trước, anh đã bỏ lỡ một lần rồi.
Sau bảy năm, anh tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ thêm lần nữa.
Đừng nói là một Dương Quốc Thành, cho dù có tám người mười người, anh cũng không quan tâm.
“Chết tiệt!” Dương Quốc Thành đập tay xuống mặt bàn.
Cảm giác đau rát truyền từ lòng bàn tay lên thẳng đại não khẳng định với hắn chuyện hoang đường vừa rồi không phải là một giấc mơ.
Vậy mà hắn lại bị chính người anh em tốt của mình tuyên chiến, chỉ vì một người phụ nữ.
Nghe thấy tiếng động kì quái trong phòng, cấp dưới của hắn đang đứng bên ngoài vội vàng chạy vào, đầu đầy mồ hôi.
“Boss, boss có chuyện gì dặn dò ạ?”
Hình ảnh này, cả đời cậu ta cũng sẽ không quên được.
Một người đàn ông nổi tiếng lạnh lùng băng giá như Dương Quốc Thành cũng có lúc không khống chế được cảm xúc.
Hắn ngồi trên ghế, mặt mũi hằm hằm, bàn tay run rẩy.
“Đào Minh Tuệ đang ở đâu?” Giọng điệu không có chút phập phồng.
“Người đang theo dõi cô ấy báo về, cô ấy đã về đến nhà rồi.”
Dương Quốc Thành gật đầu, cũng không đứng dậy khỏi ghế.
Chỉ là từ lúc đó, cứ vài phút hắn lại ngước lên nhìn đồng hồ.
Cho tới chín giờ tối.
Minh Tuệ ngồi trong phòng sách ở biệt thự của Dương Quốc Thành, đợi hắn từ lúc mặt trời còn đứng bóng đến khi mặt trăng nhô cao trên nền trời.
Cô căng thẳng nhìn chằm chằm đồng hồ, nghe từng tiếng kêu tích tắc.
Chín giờ ba mươi, cuối cùng tiếng mở cửa mà cô chờ đợi cũng vang lên.
Cô đứng bật dậy khỏi ghế: “Anh đã về rồi… Em đợi anh nãy giờ.
Em có chuyện muốn nói với anh…”
“Ai cho em vào đây?” Dương Quốc Thành nhíu mày: “Những nơi như thế này, về sau em đừng bước chân vào nữa, tránh để kẻ có ý đồ lấy được những thứ thuộc về tôi!”
Lời vừa nói ra, chính hắn cũng không khỏi cảm thấy bản thân quá gay gắt.
Không nói tới người bị chỉ trích là Minh Tuệ.
Cô vội vàng phân trần: “Em xin lỗi vì đã không nói thật với anh sớm hơn, nhưng em chưa từng phản bội anh, cũng không muốn làm hại anh…”
“Không cần giải thích nữa!” Hắn chặn lại những lời cô định nói: “Tấm bản đồ đó có phải do em đưa cho Đỗ Văn Khang hay không? Nếu em thật sự chưa từng phản bội tôi, em cũng không cần giấu tôi chuyện đó.
Vả lại… giữa đường giữa chợ em còn có thể thân mật với gã đó như vậy.
Ai biết được khi không bị camera chụp lại, hai người còn làm ra những chuyện gì nữa.”
Dương Quốc Thành nhíu mày, lại âm thầm thở dài một hơi.
Lòng hắn rối như tơ vò, không biết nên tin tưởng cô hay nên nghi ngờ cô.
Cũng không biết tình yêu của hắn dành cho cô là đúng hay sai nữa.
Hắn chỉ biết, cho dù chỉ có thể dày vò lẫn nhau, hắn cũng tuyệt đối không để kẻ khác chen chân vào mối quan hệ này.
Minh Tuệ mím môi: “Em chưa từng thân mật với người đàn ông khác, cũng chưa từng phản bội anh.
Anh có tin hay không thì tùy!”
Cô chưa từng phản bội người đàn ông của mình.
Còn hắn, hứa hẹn với Hà Thu Hoài,