Đôi mắt Minh Tuệ nhìn chăm chú vào chiếc hộp nhung trong ngăn kéo.
Được bao bọc bởi chiếc hộp đó chính là chiếc nhẫn kim cương có hình đuôi phượng vô cùng đặc biệt mà Dương Quốc Thành đã đeo lên tay cô cách đây không lâu.
Chiếc nhẫn được tháo ra, để lại một dấu vết nhợt nhạt trên ngón tay mảnh khảnh.
Cô thở dài một hơi, đưa tay chạm vào chiếc hộp, lại mím môi rút tay về.
“Có lẽ… mình không còn cơ hội đeo chiếc nhẫn này trên tay nữa rồi…” Cô bất giác thở than ra tiếng.
Đã từng… Khi Dương Quốc Thành dùng chiếc nhẫn này cầu hôn cô, cô đã từng nghĩ rằng mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới.
Chuyện tình yêu của hai người giống như một giấc mộng đẹp mà cô vĩnh viễn không muốn tỉnh lại.
Cho đến ngày hôm nay.
Hiện thực giáng cho cô một cái tát đau đớn.
Trước khi đóng ngăn kéo tủ đầu giường, tầm mắt cô lại thoáng dừng trên một chiếc hộp khác.
Cũng là một chiếc hộp nhẫn, nhưng đã hơi bụi bặm, in hằn dấu vết tháng năm.
Là chiếc nhẫn mà Quân tặng cho cô cách đây bảy năm, chiếc nhẫn anh đã hao hết tâm tư thiết kế.
Bảy năm trước rời đi quá vội vàng, cô cũng quên mất không trả lại cho anh.
Lúc này, với quan hệ đã sớm nhạt nhòa của hai người, cô giữ chiếc nhẫn này cũng không phù hợp.
Tiện tay để hộp nhẫn vào túi xách trên bàn, cô thầm nhủ: “Lần sau gặp mặt thì trả lại anh ấy vậy…”
Đúng lúc này, tiếng chìa khóa tra vào ổ lạch cạch vang lên từ phía của phòng.
Minh Tuệ giật mình, vội vàng đóng ngăn kéo lại, nằm lên giường.
Ít nhất là lúc này, cô không muốn đối mặt với người đàn ông đó.
“Em đã ngủ chưa?”
Ánh đèn từ bên ngoài xuyên qua rèm cửa, lờ mờ chiếu vào căn phòng.
Dương Quốc Thành khẽ khàng cúi người, đặt lên mái tóc của người nằm trên giường một nụ hôn.
Bàn tay Minh Tuệ không tiếng động siết chặt lấy ga giường, thân thể cô cũng vô thức cứng lại.
Những phản ứng này không lọt ra khỏi giác quan nhạy bén của Dương Quốc Thành.
Hắn thở dài một hơi, từ phía sau ôm siết lấy cô.
“Đừng như vậy… được không?” Giọng Minh Tuệ nhẹ như gió thoảng: “Anh đã quyết định sẽ kết hôn với Hà Thu Hoài rồi, vậy thì… em quyết định buông tay.
Hai đứa nhỏ… cứ để chúng tự quyết định sẽ theo ai đi… Sau này mỗi người đều có cuộc sống riêng của mình, không liên quan gì đến nhau nữa…”
Có trời mới biết, khi nói ra những lời này, trái tim cô đau đớn biết nhường nào.
Tiếng hít thở của người phía sau chợt ngừng lại, sau đó vòng tay ôm cô lại càng siết chặt hơn.
Hắn chặn lại những lời cô định nói bằng một nụ hôn dài.
Hơi thở nóng rực kề cận, nụ hôn dài như thể một lời khẳng định tình yêu.
Bên ngoài, trời bắt đầu nổi gió.
Khi ánh chớp xẹt ngang qua bầu trời, Minh Tuệ thoáng thấy ánh mắt của người đàn ông phía trên mình, đầy mất mát và áy náy.
“Em ngủ đi.
Những chuyện khác… chúng ta sẽ nói sau.”
Được bao quanh bởi hơi ấm quen thuộc, Minh Tuệ trằn trọc một lúc rồi chìm vào giấc ngủ.
Nghe tiếng hít thở đều đều của người trong lòng, Dương Quốc Thành thở ra một hơi, xác định cô đã ngủ rồi mới buông tay ra.
Hắn lưu luyến không rời mà hôn lên trán cô, sau đó với lấy điện thoại đang không ngừng rung, ra khỏi phòng.
“Trời đang mưa lớn thế này, cậu tới đây làm gì?” Dương Quốc Thành không cảm xúc nhìn người ướt như chuột lột ngoài cửa phòng khách.
“Boss.” Đối phương dường như chẳng hề sợ hãi thái độ của hắn: “Người của chúng ta đã điều tra ra.
Hà Thu Hoài sống ở khu biệt thự cách đây không xa, nhưng người đứng tên ngôi nhà đó lại là một người đàn ông tên Hà Văn Long.”
Dương Quốc Thành ngồi xuống ghế sofa, đón lấy tập tài liệu vừa được người kia đội mưa mang tới.
Tùy ý lật xem vài trang, hắn đã nhíu mày.
Ngón tay vô thức gõ lên mặt bàn, hắn đang suy nghĩ.
Hồi lâu sau, hắn mới lần nữa mở miệng: “Hà Văn Long là ai? Bố của cô ta là Hà Quốc Hùng, tôi cũng chưa từng nghe thấy cô ta nhắc tới người tên Hà Văn Long này… Lập tức điều