Nhìn thẳng vào khuôn mặt không cảm xúc của đứa con trai sáu tuổi, Minh Tuệ bị lời nói không hợp với lứa tuổi của cậu nhóc làm khó.
Cô không biết phải giải thích ra sao về lần ly biệt này.
Dù sao… chuyện trùng phùng giữa gia đình bọn họ cũng mới diễn ra cách đây không lâu.
Cậu nhóc thấy mẹ không trả lời lại càng đinh ninh những lời mình vừa nói là sự thật.
Nhóc thở dài một hơi: “Xem ra là đúng rồi… Mẹ, vì bố cưới người khác nên mẹ con chúng ta mới phải dọn đi.
Vậy còn bố thì sao? Bố không thương mẹ, cũng không thương bọn con nữa à? Vậy thì hai anh em con… lại trở về làm con hoang đúng không?”
Khi nói đến hai chữ “con hoang”, giọng điệu của cậu nhóc chần chừ, dường như muốn tìm một từ khác hơn để diễn tả tình cảnh của mình và em gái.
Nhưng một đứa trẻ chỉ có mẹ không có cha, ngoài từ này ra, nhóc cũng không nghĩ ra từ nào khác cả.
Nhóc biết Hà Thu Hoài, người phụ nữ mà Dương Quốc Thành lấy làm vợ, đã mang thai.
Và trong bụng cô ta mới danh chính ngôn thuận là con của bố nhóc.
Còn nhóc và em gái… chẳng phải việc rời đi của cả gia đình đã nói rõ câu trả lời rồi sao?
“Gấu… Đừng nói vậy.” Khóe mắt Minh Tuệ chua xót: “Các con không phải là con hoang, chỉ là bố và mẹ không ở chung với nhau nữa thôi.”
Cô ngồi xuống trước mặt con trai, đưa tay vuốt tóc con, dịu giọng: “Bố vẫn rất yêu con.
Nếu con muốn, có thể đến thăm bố bất kì lúc nào.”
Cô là mẹ của bọn trẻ, cô không có quyền ngăn bọn trẻ tiếp xúc với bố của mình.
Bên kia, bà Linh đang lau dọn nhà cửa, lại nhìn thấy valy hành lý của con gái và cháu ngoại đặt bên cạnh valy của mình, liền tiện tay kéo ra gần cửa ra vào.
Bà cười cười nhìn con gái:
“Cũng không còn sớm nữa, con nên tới chỗ ở mới của mình đi.
Bên này để mẹ tự dọn dẹp được rồi.”
Minh Tuệ và con trai đồng loạt quay sang nhìn bà, hai đôi mắt mở to.
Trong lòng Minh Tuệ giật thót một cái, giọng nói có vẻ không chắc chắn: “Mẹ, không phải là cả nhà chúng ta cùng ở đây sao?”
“Đương nhiên là không rồi.” Một giọng nam đột ngột vang lên: “Để anh xách hành lý cho.
Chỗ ở mới của em… là bên cạnh nhà anh.”
Minh Tuệ quay sang, khuôn mặt rạng rỡ của Quân xuất hiện trong gang tấc.
Cô vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, lắp bắp: “Anh Quân, sao lại…”
Cánh cửa căn nhà nhỏ đóng lại ngay trước mặt, Minh Tuệ cái hiểu cái không bị kéo lên xe của Quân.
Đợi hai mẹ con yên vị trên xe rồi, Quân mới quay sang cười với con trai của Minh Tuệ.
“Chào cháu, lần đầu gặp mặt.
Chú là Quân, bạn tốt của mẹ cháu.
Lần này hơi vội nên không kịp mua quà cho cháu, để lần sau…”
“Máy bay.” Cậu nhóc ngồi một mình ở hàng ghế sau mặt không cảm xúc nói.
Quân cười xòa: “Máy bay thật thì chú không mua được, hay là chú mua máy bay đồ chơi cho cháu nhé.” Những cậu nhóc mới sáu bảy tuổi cũng không thể chơi máy bay thật được.
“Tùy chú.” Cậu nhóc không thèm nhấc mí mắt lên: “Dù sao bố cháu cũng có thể mua, không cần làm phiền chú.”
Cậu nhóc rất thông minh, đã sớm nhận ra ánh mắt của ông chú này nhìn mẹ mình không giống như ánh mắt giữa bạn bè.
Ánh mắt đó, rất giống cách bố của nhóc nhìn mẹ.
Bố mẹ nhóc vừa mới giận dỗi, rời xa nhau một chút, ông chú này đã định chen chân vào rồi.
Nhóc không thể chấp nhận được.
“Gấu, vừa rồi con quá vô lễ…” Minh Tuệ dắt tay con trai đi vào cổng trường, thở dài một hơi.
Con trai cô trưng ra khuôn mặt không mấy vui vẻ: “Con không thích chú đó.
Chú ấy nhìn mẹ bằng ánh mắt đó… ánh mắt mà bố hay dùng để nhìn mẹ.
Con chỉ thích bố và mẹ ở chung với nhau, không thích mẹ ở với người khác.”
Minh Tuệ sửng sốt nhìn con trai vài giây, lại thở ra một hơi dài thườn thượt.
Con trai cô nhạy cảm và suy nghĩ phức tạp hơn nhiều so với tưởng tượng của cô.
Hay là… cô đã nghĩ mọi chuyện quá đơn giản?
“Được rồi, con vào lớp đi đã.
Những chuyện này để mẹ xử lý.” Cô vỗ vai con trai, nhìn thằng nhóc khoác cặp đi thẳng về phía lớp học, rồi mới quay lại đường cũ.
Trong đầu ngổn ngang suy tư, về mối quan hệ giữa cô và Dương Quốc Thành, Hà Thu Hoài, về