Triệu Phong hoàn toàn không ngờ tới, mình lại có ngày thất thủ trước một mục tiêu trói gà không chặt.
Gã nhìn họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào đầu mình, vẫn còn chưa hoàn toàn tin tưởng đây là sự thật.
Một người con gái yếu ớt như Đào Minh Tuệ, làm sao có thể dứt khoát cầm súng chĩa vào một người đang sống sờ sờ được chứ?
“Tiểu thư, nổ súng đi! Đừng để gã có cơ hội trở mình!” Linh Nhi dứt khoát rút điện thoại trong túi ra: “Để em gọi điện báo cảnh sát… Tiểu thư yên tâm, nếu bây giờ chị nổ súng, sẽ chỉ là phòng vệ chính đáng.
Dù sao khẩu súng này cũng không phải là của chị.”
Minh Tuệ nhàn nhạt quét mắt nhìn Linh Nhi, khiến cô ấy vô thức dừng lại động tác gọi cảnh sát.
“Anh đi đi.
Đừng để tôi có thời gian thay đổi quyết định.”
Cả Triệu Phong lẫn Linh Nhi đều kinh ngạc, mở to hai mắt nhìn Minh Tuệ.
Cô cụp mắt, nhắc lại một lần nữa: “Triệu Phong, anh đi đi!”
“Tại sao?” Triệu Phong cau mày.
Hành động của cô gái này nằm ngoài khả năng lý giải của gã.
Người đứng về phía Minh Tuệ lại càng không hiểu nổi quyết định của cô: “Chị đừng mềm lòng với loại người này.
Tiểu thư, đây không phải lúc để thể hiện sự nhân từ đâu.
Anh ta đột nhập vào đây là muốn lấy mạng chị đấy!” Linh Nhi vội vàng nhắc nhở.
Nhưng Minh Tuệ lại không cho là đúng.
Cô khẽ lắc đầu.
“Triệu Phong, anh không thực sự muốn gϊếŧ tôi đúng không? Tôi biết hành động của anh ngày hôm nay, chỉ có thể vì một người duy nhất, là Hà Thu Hoài.
Tôi nói không sai chứ?”
Biểu cảm trên khuôn mặt Triệu Phong chính là lời khẳng định rõ ràng nhất.
Tuy gã không nói gì, nhưng cũng đủ để Minh Tuệ hiểu rồi.
Cô thở dài một hơi: “Anh yêu Hà Thu Hoài, đúng không? Rất yêu là đằng khác, sẵn sàng sống vì cô ta, chết vì cô ta, hay là… vì cô ta mà phạm pháp.
Anh không tự thấy bản thân quá ngu ngốc hay sao? Anh yêu cô ta như vậy, vì cô ta mà hi sinh nhiều như vậy, nhưng cô ta lại chỉ coi anh như một công cụ biết thở mà thôi.
Người cô ta yêu là Dương Quốc Thành.”
Minh Tuệ vẫn còn nhớ như in ánh mắt khi Triệu Phong nhìn Hà Thu Hoài, đó là sự ái mộ tha thiết không tài nào che giấu được.
Triệu Phong cam tâm tình nguyện để Hà Thu Hoài lợi dụng, có lẽ chính là vì phần tình cảm đó.
Tình yêu xâm nhập vào cốt tủy, siết chặt trái tim tới mức không thể thở nổi, lại sớm biến chất thành một thứ tình cảm đớn hèn.
Và người đem lòng yêu người khác, lại tình nguyện dâng lên trái tim đầm đìa máu tươi cho người ta chà đạp.
Tội gì phải như vậy chứ?
Giọng điệu nhẹ bẫng của Minh Tuệ lại vô tình chạm vào nỗi đau mà Triệu Phong giấu kín tận đáy lòng.
Gã nhìn cô bằng ánh mắt hình viên đạn.
“Đó là chuyện của tôi, không đến lượt cô quản!” Tất cả những gì Minh Tuệ vừa nói, Triệu Phong đều hiểu.
Và lời nói của cô chẳng khác nào vạch trần vết thương của gã, phơi ra dưới ánh mặt trời.
“Tôi cũng không muốn quản chuyện của anh.” Minh Tuệ dứt khoát: “Tôi chỉ… nhắc nhở anh một hai câu mà thôi.
Anh là người thông minh, có lẽ đã sớm đoán được.
Nếu để Dương Quốc Thành phát hiện ra sự tồn tại của anh, anh ấy và Hà Thu Hoài kết thúc.
Cô ta sẽ nhìn anh bằng ánh mắt như thế nào?”
Kết cục chỉ có một.
Hà Thu Hoài nhất định sẽ hận gã.
Cô ta yêu Dương Quốc Thành như vậy, sẵn sàng dùng mọi thủ đoạn để trở thành Dương phu nhân.
Làm sao cô ta có thể tha thứ cho kẻ phá hoại chuyện tốt của mình được.
Minh Tuệ ném khẩu súng trên tay xuống đất: “Thứ này là của anh, tôi trả lại cho anh.
Nếu anh vẫn muốn lấy mạng của tôi, thì anh cũng thấy rồi đấy, tôi chỉ là một cô gái yếu đuối.
Bằng năng lực của anh, có thể lấy mạng tôi bất kì lúc nào.”
Cô chủ động từ bỏ lợi thế tuyệt đối trong tay, khiến Triệu Phong nhìn với một con mắt hoàn toàn khác.
Từ khi cô ném khẩu súng xuống đất, Linh Nhi đã âm thầm di chuyển, chặn trước mặt cô, chuẩn bị tinh thần xả thân bảo vệ.
Triệu Phong lại không nói không rằng, nhặt khẩu súng lên, tung người nhảy qua cửa sổ.
Bóng dáng của gã khuất sau màn đêm đen đặc, giống như chưa từng xuất hiện.
Linh Nhi