Bàn tay của Dương Quốc Thành xòe ra trước mặt Minh Tuệ.
Trong lòng bàn tay, một chiếc chìa khóa lẳng lặng nằm đó, phản chiếu lại ánh sáng vàng cam của đèn ngủ.
“Chìa khóa?” Minh Tuệ ngớ người, chợt hiểu ra lý do khiến Dương Quốc Thành có thể đột nhập vào phòng mình giữa đêm: “Xem ra em đã đánh giá quá cao nhân phẩm của anh rồi.
Không ngờ tổng giám đốc tập đoàn DG lại là người có thói quen ăn cắp vặt.”
Dương Quốc Thành lắc đầu: “Không thể nói là ăn cắp vặt được.
Tôi chỉ là… trở về nhà hơi muộn một chút thôi.”
Lời này của hắn lại khiến Minh Tuệ bật cười.
Giọng cười chua chát tới bất lực.
Bàn tay cô siết chặt tấm chăn mỏng, nhẹ nhàng nhưng dứt khoát lắc đầu.
“Mới rời khỏi thành phố này vài ngày, anh đã quên mất nhà của mình ở đâu rồi sao? Dương Quốc Thành, anh đã kết hôn, người mà anh kết hôn cùng cũng không phải là em.
Anh và vợ anh yêu nhau như vậy, còn đi trêu chọc người khác.
Muốn ở thì ở muốn đi thì đi, anh làm trái tim em tan nát một lần vẫn còn chưa đủ hay sao?”
Trái tim Minh Tuệ như bị bóp nghẹt, đau đớn tới không thể thở nổi.
Những lời nói nghẹn ngào như vạch trần nỗi đau, phô bày vết thương máu thịt lẫn lộn ra trước mặt người đàn ông mà cô yêu.
Năm lần bảy lượt tới trêu chọc cô, rồi lại làm tổn thương cô.
Rốt cuộc, hắn xem cô là gì chứ?
Cổ họng Dương Quốc Thành nghẹn đắng, những lời yêu thương đã suy nghĩ kĩ càng cũng chẳng thể nói ra khỏi miệng.
Hắn chỉ có thể vươn tay, siết chặt lấy thân thể mảnh mai của Minh Tuệ.
“Tôi sẽ giải thích rõ ràng với em.
Xin em cho tôi một chút thời gian được không?” Hắn khẩn thiết van nài: “Được không, Tuệ? Tôi yêu em, yêu con của chúng ta.
Tôi sẽ không bao giờ phản bội ba mẹ con em… Tôi sẽ cho em một câu trả lời vừa lòng, cũng sẽ… không bao giờ rời xa ba mẹ con.”
Minh Tuệ chưa bao giờ thấy một Dương Quốc Thành sẵn sàng hạ mình xuống gần như cầu xin người khác như vậy.
Người đàn ông cô yêu vốn nên là người đứng trên đỉnh cao của nhân sinh, lúc nào cũng cao cao tại thượng, coi thường tất thảy.
Hắn như vậy khiến cô mềm lòng, cũng khiến cô khó xử.
Suy cho cùng trái tim của con người cũng là máu thịt, Minh Tuệ vẫn luôn là một người phụ nữ dễ mềm lòng.
Cô vô thức cắn môi, tới khi thấy bờ môi đau rát mới sực tỉnh, thở dài: “Nhưng Hà Thu Hoài mới là vợ anh…”
“Rất nhanh sẽ không phải nữa.
Tin tưởng tôi, đợi tôi một thời gian!”
Minh Tuệ hơi cụp mắt, lặng lẽ vươn tay, vỗ vỗ lên lưng Dương Quốc Thành.
Sau đó, cô đẩy hắn ra.
Ánh sáng mờ nhạt của đèn ngủ không đủ rõ ràng để nhìn thấy được suy nghĩ trong đáy mắt hắn.
Cô hơi ngập ngừng: “Vậy còn mẹ của em?”
Dương Quốc Thành nhíu mày: “Mẹ của em không đi cùng chúng ta sao?” Hắn luôn cho rằng mẹ của Minh Tuệ chỉ có một người con gái, còn rất yêu thương cô, sẽ tôn trọng lựa chọn của cô.
Đương nhiên, mẹ vợ có thể lựa chọn đi cùng gia đình hắn hoặc không.
Dù thế nào hắn cũng sẽ dùng hết sức để bảo vệ bà chu toàn.
“Em không biết.” Minh Tuệ lắc đầu: “Mẹ không tán thành việc chúng ta ở bên nhau…” Vậy đã là nói giảm nói tránh rồi, mẹ của cô hiện tại chỉ hận không thể đóng gói cô ném sang nhà Quân.
Có đôi khi, cô cũng chẳng hiểu nổi suy nghĩ của mẹ mình nữa.
Cầm lấy bàn tay mảnh dẻ của cô, Dương Quốc Thành nhẹ nhàng an ủi: “Không sao, chúng ta tôn trọng lựa chọn của mẹ.
Nếu mẹ không thích tôi, tôi sẽ càng cố gắng nhiều hơn… Hay là chúng ta đón hai đứa nhỏ, rồi cả nhà cùng tới thăm mẹ một chuyến?”
Minh Tuệ hơi ngỡ ngàng.
Nếu vừa rồi, cô còn nửa tin nửa ngờ, thì bây giờ cán cân trong lòng gần như đã nghiêng hẳn về phía “tin tưởng người đàn ông trước mặt”.
Chỉ bởi vì hắn cam tâm tình nguyện tìm cách sống chung hòa hợp với người nhà của cô.
Chợt, một cơn đau tức đột ngột xuất hiện nơi bụng dưới.
Minh Tuệ nhíu mày, tay ôm lấy bụng.
Ở khoảng cách gần, gần như ngay lập tức Dương Quốc Thành nhận ra sắc mặt cô thay đổi.
Hắn vội vàng hỏi: “Em sao vậy? Đau bụng à? Để tôi đưa em đi bệnh viện.”
“Không cần đâu.” Minh Tuệ lắc đầu: “Hôm nay em đã tới bệnh viện kiểm tra rồi, bác sĩ nói là không có vấn đề gì cả.”
Để cho hắn khỏi