“Ông xã, sao trông anh có vẻ mệt mỏi vậy?”
Giọng nói cố tình tỏ ra ngọt ngào, ẽo uột tới mức khiến người ta buồn nôn vang lên bên tai.
Vẻ mặt của Dương Quốc Thành chẳng khác nào nghe thấy tiếng vo ve của ruồi bọ.
Hắn phẩy tay một cái: “Tìm anh có chuyện gì?”
“Ông xã, anh sao vậy? Em là vợ anh, chẳng lẽ không thể nhớ anh hay sao? Chẳng lẽ cứ phải có việc gì mới có thể tìm anh…” Hà Thu Hoài nép sát vào người Dương Quốc Thành, nũng nịu: “Người ta nhớ anh mà… Lâu như vậy mới về, mà chẳng thân thiết với người ta gì cả…”
Bề ngoài tỏ ra ngọt ngào mềm mỏng, trong lòng cô ta lại đang nghiến răng nghiến lợi.
Cô ta hận Đào Minh Tuệ đến phát điên, nếu không phải do Đào Minh Tuệ, thì sao người đàn ông này lại lạnh nhạt với cô ta đến thế chứ.
Rõ ràng cô ta mới là vợ của hắn! Là người vợ được hắn cưới hỏi đàng hoàng! Vậy mà trong ánh mắt hắn nhìn cô ta, lại chẳng có chút dịu dàng nào cả.
Mỗi lần nhìn vào đôi mắt trống rỗng không chút tình cảm, chỉ có sự sắc lạnh đó, cô ta lại hận không thể gϊếŧ chết Đào Minh Tuệ ngay lập tức.
“Đừng nói chuyện buồn nôn như vậy.” Dương Quốc Thành nhíu mày, sao lúc trước hắn không nhận ra tiểu thư nhà họ Hà khiến người khác buồn nôn đến thế này?
Hà Thu Hoài mím môi cúi đầu, hai bàn tay tỏ vẻ bối rối xoắn vào nhau trên bàn trà.
Ngay bên dưới tay cô ta, có một tập giấy gói kĩ càng, nhìn qua như một bưu kiện.
Đôi mắt lạnh lẽo của Dương Quốc Thành lướt qua, hắn nhướng mày: “Dưới tay em là thứ gì?”
“Em cũng không biết nữa…” Một tia toan tính vụt hiện lên trong đôi mắt bị che khuất bởi tóc mái: “Ai đó gửi tới nhà chúng ta, em còn chưa kịp mở ra xem.”
Cô ta vừa nói, vừa đưa tay xé bì thư.
Giấy rất dễ xé rách, chỉ cần hơi dùng lực một chút là thứ bên trong đã lộ ra rồi.
“Ôi!” Cô ta chợt thất thanh kêu lên.
Bàn tay cố tỏ ra run rẩy nhưng lại vô cùng dứt khoát kéo thứ được gói kĩ càng bên trong bao bì giấy ra, là một xấp ảnh chụp.
Trong ảnh, có một nam một nữ đang ôm nhau, tư thế vô cùng thân mật.
Cô ta lắp bắp: “Ai… ai lại gửi thứ này cho chúng ta chứ! Thật là… Ông xã, anh nói xem có phải là Nguyễn Hoàng Quân gửi tới hay không? Anh ta muốn khẳng định tình cảm với Đào Minh Tuệ…”
“Hà Thu Hoài.” Giọng Dương Quốc Thành đều đều, nghe không ra vui giận: “Em là người thông minh.
Đáng ra em nên biết, một kế sách cho dù có hiệu quả đến đâu cũng không nên dùng tới hai lần.”
Kế này, cô ta đã dùng đến lần thứ ba rồi, thật sự xem hắn như đứa trẻ lên ba lên năm, dễ dàng lừa gạt sao? Tiểu thư nhà họ Hà đúng là không khác gì bố cô ta, ngạo mạn tới ngu ngốc.
“Còn nữa, trước giờ em gọi tên anh như thế nào thì sao này cứ gọi như vậy.
Đừng dùng mấy xưng hô ngu ngốc nữa, mấy từ đó không hợp với em đâu.” Bỏ lại một câu, hắn đứng dậy rời khỏi căn phòng ngột ngạt, đi thẳng ra ngoài.
Hà Thu Hoài cúi đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp đang mỉm cười của Minh Tuệ trong bức ảnh.
Bàn tay sơn móng đỏ chót siết chặt, sau đó cô ta đặt ảnh xuống bàn, móng tay ghì xuống, ra sức cào.
Bức ảnh không bị rách, nhưng khuôn mặt xinh đẹp trong ảnh nhìn qua lại có vẻ hơi méo mó.
“Đào Minh Tuệ… chết tiệt! Sớm muộn cũng sẽ có ngày tôi trả mối thù ngày hôm nay!”
Thứ mà cô ta không có được, người đàn bà khác cũng đừng hòng có được.
Nhất là Đào Minh Tuệ, kẻ chỉ thở thôi cũng khiến cô ta ngứa mắt.
Cô ta ngả người ra ghế sofa, da bụng lại hơi gồ lên một chút, cảm giác như có thứ gì đó đạp vào thành bụng, nhưng là từ bên trong.
Cô ta ngẩn người, tay vuốt nhẹ bụng, cười sằng sặc như điên dại: “Đúng rồi… sao mình có thể quên quân bài giá trị nhất chứ! Haha… Đào Minh Tuệ cũng chỉ là một con đàn bà ngu ngốc… làm sao so sánh được với người thừa kế tương lai của anh ấy!”
Rời khỏi tầm mắt của người mang danh nghĩa là vợ mới cưới, Dương Quốc Thành lang thang khắp đường lớn ngõ nhỏ