“Thời gian đầu mang thai, muốn an toàn cho bé con thì cô phải kiềm chế… ‘chuyện đó’ mới được.
Không nên quan hệ thường xuyên quá!” Bác sĩ mang vẻ mặt “cạn lời” nhìn cô gái trẻ trước mặt, mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng: “Khụ… Hôm nay chồng cô có đi cùng không? Để tôi nói chuyện với anh ta…”
Minh Tuệ ngượng chín mặt, vội vàng xua tay: “Không… Không cần đâu… Anh ấy không phải… À không… Hôm nay bố đứa nhỏ không tới…”
Khuôn mặt cô nghẹn tới đỏ bừng, không biết phải nói gì tiếp theo, cũng không biết phải để tay chân ở đâu cho bớt kì cục.
Nguồn cơn của sự bất thường trong lần khám thai này, phải nói lại từ khi Dương Quốc Thành và cô bé Mimi kia chuyển tới căn hộ của cô.
Từ ngày Mimi chuyển vào, cùng với Linh Nhi, hai cô ta sàn sàn tuổi nhau biến căn hộ thành một nơi gà bay chó sủa cả ngày.
Còn Dương Quốc Thành, tên đàn ông khốn nạn đó! Nghĩ tới hắn, Minh Tuệ không nhịn được nghiến răng kèn kẹt.
Dương Quốc Thành chẳng xách tay bộ đồ nào tới, cũng chẳng ở lại ngày nào, nhưng giường thì lăn qua không ít lần.
Lại còn lần nào cũng cố tình để lại chút ít dấu vết ở nơi dễ thấy, hại cô phải mặc kín cổng cao tưởng mỗi lần ra ngoài.
Tên bá đạo đáng ghét đó!
Minh Tuệ âm thầm quyết định sẽ không cho hắn biết chuyện cô đã mang thai quá sớm.
Hừ, hắn bá đạo quấy rầy cuộc sống của cô, thích làm theo ý mình, vậy thì để thêm một thời gian nữa hãy cho hắn biết tin vui.
“Hiện tại đứa nhỏ vẫn phát triển bình thường, không có vấn đề gì.
Cô chỉ cần chú ý ‘vấn đề đó’, giảm tần suất xuống, động tác cũng nhẹ nhàng hơn là được.
Tôi kê cho cô vài thang thuốc Đông y, trở về uống dưỡng thai.
Ăn uống cũng nên chú trọng dinh dưỡng, nghỉ ngơi hợp lý.” Bác sĩ từ tốn dặn dò, tay thoăn thoắt viết trên giấy.
Cầm theo đơn thuốc từ chỗ bác sĩ, Minh Tuệ đi thẳng ra ngoài.
Hàng ghế bên ngoài hành lang, có một người đàn ông đang khoanh tay đợi sẵn, thấy tiếng cửa mở thì vội vàng đứng dậy.
“Sao rồi? Bác sĩ nói sao?” Giọng điệu sốt sắng này, người không biết chuyện có lẽ còn tưởng anh là cha đứa nhỏ trong bụng Minh Tuệ.
Minh Tuệ lắc đầu, hơi nhếch môi lên: “Không có vấn đề gì, bác sĩ chỉ kê thêm thuốc thôi, nói là để dưỡng thai.”
Quân giật lấy đơn thuốc từ tay Minh Tuệ, giành nhiệm vụ đi mua thuốc.
Chẳng bao lâu sau đã ôm về một bọc lớn toàn gói giấy.
Anh rất tự nhiên cầm lấy cổ tay mảnh khảnh, kéo người đi ra ngoài: “Thì ra bác sĩ kê cho em toàn là thuốc Đông y, tốt quá, thuốc Đông y toàn là cây cỏ, chắc chắn lành tính hơn thuốc Tây y.”
Gật đầu xem như đồng ý với nhận định của anh, Minh Tuệ không dấu vết rút tay trở về.
Quân thoáng nhìn qua bàn tay mình, cũng không nói gì cả, chỉ sải những bước dài đi thẳng về nơi đỗ xe.
Tạm thời, anh là người duy nhất biết chuyện Minh Tuệ đã mang thai, cũng là người duy nhất có thể đưa đón cô đi khám định kì.
“Còn sớm, anh vào nhà ngồi uống chén trà rồi hãy đi nhé.” Minh Tuệ mở rộng cửa, để Quân đi vào trong.
Đúng lúc này, cửa phòng tắm bên trong cũng mở ra.
Dương Quốc Thành chỉ khoác một chiếc áo choàng tắm đơn giản, người đầy hơi nước, trên tay còn cầm một cái khăn tắm đi thẳng ra ngoài.
Vừa lúc chạm mặt hai người vừa vào cửa.
Hắn che giấu tình tự trong đáy mắt, tỏ vẻ thản nhiên lau lau mái tóc ướt nhượt, cười với người đang đứng sau Minh Tuệ:
“Cậu tới nhà chơi đấy à? Vào trong ngồi đi, cứ tự nhiên nhé!” Lại quay sang nói với Minh Tuệ: “Vợ à, em đưa bạn về nhà mà chẳng nói trước câu nào cả.
Bộ dáng này tiếp khách thật là thất lễ quá!” Trong giọng nói đậm mùi khoe khoang.
Dương Quốc Thành và Nguyễn Hoàng Quân vốn là đàn anh đàn em cùng trường, cũng là bạn bè, đối tác làm ăn.
Quan hệ giữa hai người rất tốt.
Từ sau chuyện giữa hai người và Minh Tuệ, trạng thái quan hệ mới thành ra nửa bạn nửa thù như hiện tại.
Xét ra, trước kia hai người hợp tính, cũng từng tắm chung, đi bơi chung không ít lần.
Đây cũng chẳng phải lần đầu tiên Quân nhìn thấy bộ dáng Dương Quốc Thành như vậy.
Chỉ khác một điểm, đây là nơi ở của Minh Tuệ.
Khi nhìn thấy hắn, trong đầu Quân chỉ có một câu hỏi duy nhất: “Sao hắn lại ở đây?” Anh đứng như trời trồng trước cửa, tới khi hắn vô cùng