Hả?
Phong Duật Thần...anh ta vừa nói gì cơ?
Phương Hân hai má ửng đỏ, vội vã né tránh Phong Duật Thần.
Sao người đàn ông này lại có thể tự luyến như vậy chứ? Ai thèm quyến rũ anh ta.
Không biết là ai quyến rũ ai trước?
- Tôi...tôi muốn xuống xe...!
Phương Hân không được tự nhiên khi ánh mắt thâm sâu khó lường ấy cứ nhìn mình chằm chằm, vội vã muốn mở cửa xe ra.
Nhưng mà cô chưa kịp chạm vào cửa xem thì ngay lập tức bàn tay nhỏ bé bị kéo lại, cả cơ thể nhỏ rơi vào vòng tay chắc rắn Phong Duật Thần.
- Á!
Như một phản xạ tự nhiên, Phương Hân kinh hãi kêu lên.
Tư thế hiện giờ của cô và Phong Duật Thần, có gì đó không đúng...!
Cô hiện giờ đang ngồi trên đùi anh, eo nhỏ cũng bị bàn tay nóng bỏng ấy ôm chặt lại.
Phong Duật Thần hơi nghiêng đầu xuống gần khuôn mặt kiều diễm của cô, cười tà mị:
- Chạy? Cô đang chơi trò "lạt mềm buộc chặt " ư?
Phương Hân bị bao vây bởi hơi thở nam tính đầy quyến rũ của người đàn ông trước mặt, đầu óc nhất thời hỗn loạn.
Khoảng cách để môi chạm môi lúc này quá là gần, nếu cô mà nhúc nhích một chút thì ngay lập tức chạm vào môi anh, cho nên cô không dám manh động.
- Phong tổng...anh toàn nói những lời kì lạ, tôi khó hiểu...!
Phương Hân chỉ có thể giả ngu một lần này thôi, vì cô biết rõ dù mình có giải thích thế nào đi chăng nữa thì anh ta nhất định cũng sẽ không tin.
Hazz, trên đời này rất nhiều đàn ông đẹp trai hoàn hảo, nhưng toàn là mắc bệnh tự luyến.
Phong Duật Thần...một ông sếp tự luyến khó hiểu.
Ngược lại, Phong Duật Thần không những không tức giận mà còn cười cười, nụ cười dần di chuyển tới vành tai nhạy cảm của cô, tà ác nói:
- Nếu tôi nói muốn bắt cô phải hiểu thì sao?
A!
Một lần nữa Phương Hân kinh ngạc thốt lên, sao Phong Duật Thần này lại có thể bá đạo như vậy?
Không được không được, cứ tiếp tục thế này cô sẽ bị quyến rũ mất.
- Phong tổng, anh đừng đùa nữa có được không? Tôi...tôi thật sự còn việc bận...!
- Việc bận gì?
Phong Duật Thần nhướn mày không vui, trước giờ chỉ có anh từ chối phụ nữ, không ngờ cũng có ngày bị phụ nữ từ chối lại.
Phương Hân là người phụ nữ đầu tiên.
Khuôn mặt điển trai yêu nghiệt này, lúc nhướn mày cũng có thể tỏa ra khí thế vương giả như vậy, thật khiến cô áp lực.
- Bố tôi bị bệnh, cần được chăm sóc.
Vì thế nên tôi phải ngay lập tức về nhà.
Phương Hân thở dài một cái rồi ngước đôi mắt xinh đẹp rầu rĩ lên nhìn Phong Duật Thần.
Đáy mắt cô chứa đựng sự chân thành xuất phát từ đáy lòng.
Phong Duật Thần nhìn cô chằm chằm không chớp mắt, tựa như con báo đen đang