Chiếc xe ô tô sang trọng từ từ đỗ lại tại một khu chung cư cũ kĩ, nhìn vẻ bề ngoài khu chung cư này chẳng khác gì khu ổ chuột nghèo nàn.
Phong Duật Thần nhíu mày, liếc nhìn Phương Hân ngồi bên cạnh mình.
Cô thực sự sống trong căn nhà như vậy sao? Cuộc sống của cô khó khăn tới vậy ư?
Không hiểu vì sao, trong lòng anh dâng lên hàng loạt cảm xúc khó tả, cũng cảm thấy khó chịu vô cùng.
Thật muốn cho cô một mái nhà mới...!
Phương Hân nhận ra anh đang nhíu mày, bèn thản nhiên nói:
- Tôi đã nói là nhà của tôi Phong tổng tài sẽ không "độ" nổi rồi cơ mà.
Nếu đã chê rồi, tại sao còn khăng khăng đòi tới nhà cô ăn tối? Phong Duật Thần thối tha, thật là đáng ghét.
Đương nhiên là Phương Hân đã hiểu sai ý của Phong Duật Thần rồi.
Anh cảm thấy vô cùng oan ức, liền lập tức giải thích.
Cuộc đời anh sống từng ấy năm, chưa bao giờ anh phải luống cuống giải thích một chuyện vớ vẩn như vậy, nhất là giải thích với phụ nữ.
Chuyện này thật là nực cười mà!
- Không phải là tôi chê chỗ ở của em, mà là tôi...!
Phong Duật Thần còn chưa kịp nói xong thì Phương Hân đã lập tức cắt ngang lời nói của anh:
- Được rồi, tới rồi thì xuống xe đi.
Tôi sẽ đi chuẩn bị bữa tối.
Cô nói xong rồi quay sang Tiểu Duật Khang ngồi ở hàng ghế phía sau:
- Tiểu Duật Khang, con muốn ăn gì nào?
Phong Duật Khang phấn khích vô cùng, trước giờ toàn ăn cơm do các đầu bếp nổi tiếng nấu.
Bây giờ, thằng bé thật sự rất muốn ăn món ăn do chính tay Phương Hân nấu ra:
- Món gì cũng được ạ.
Cơm mẹ nấu vẫn là ngon nhất!
Lúc học ở nhà xem hoạt hình, Tiểu Duật Khang thường thấy người ta quảng cáo là "ngon như cơm mẹ nấu".
Vì thế ngay từ lâu rồi, thằng bé vẫn luôn ước ao được ăn cơm mẹ nấu.
Không hiểu vì sao, khi nghe câu này, Phương Hân cảm thấy xúc động, thật sự hạnh phúc vô cùng.
Thì ra cảm giác làm mẹ là như vậy, dù cô và Phong Duật Thần cũng chỉ là đang diễn kịch, nhưng cô vẫn cảm thấy vui mừng.
Nhìn Tiểu Duật Khang, cô cảm giác như nhìn thấy chính đứa con của mình vậy.
Cô thật sự rất muốn gặp lại con mình, dù chỉ nhìn từ xa thôi cô cũng chịu.
Phương Hân nở nụ cười hạnh phúc:
- Được rồi, vậy...mami sẽ nấu cơm cho con ăn nha.
Phương Hân không định xưng là mami với Tiểu Duật Khang đâu, nhưng cô lén liếc nhìn Phong Duật Thần một cái, thấy anh đang nheo mắt nhìn cô, như muốn nhắc nhở cô hãy nhớ tới bản hợp đồng vậy.
Phương Hân vội vã sửa lại từ ngữ xưng hô cho vừa ý Phong Duật Thần, nhưng cũng có chút miễn cưỡng.
Phong Duật Khang chỉ là thằng bé 5 tuổi, đương nhiên sẽ không nhận ra biểu cảm kì