[...]
Bữa cơm tối diễn ra trong bầu không khí kì quặc, Phương Hân không thể nào ăn ngon miệng được, cô lén liếc nhìn Phong Duật Thần một cái, cũng thấy anh đang nhìn cô.
Cô vội vã cúi mặt đi để né tránh ánh mắt của anh.
Còn ở phía đối diện là một khung cảnh trái ngược hoàn toàn với vẻ im lặng của Phương Hân và Phong Duật Thần.
Bố Phương vui vẻ ăn cơm cùng Tiểu Duật Khang, có vẻ như hai ông cháu rất hợp tính nhau.
Tiểu Duật Khang cũng vô cùng thích ông ngoại, thằng bé kể với ông về đủ thể loại chuyện trên đời, dường như là kể mãi không hết chuyện.
Phương Hân bất lực đập trán mình một cái, cô đá chân Phong Duật Thần dưới bàn ăn, và rồi anh cũng nhìn cô.
"Anh mau về đi, muộn rồi." Cô nói thầm với anh.
"Tôi cũng muốn vậy chứ, nhưng em xem tình hình có cho phép tôi về hay không đi?" Phong Duật Thần cũng nhỏ giọng lại, cố gắng nói nhỏ nhất có thể để không làm phiền tới hai ông cháu đang nói chuyện với nhau.
Nhưng tại sao cô lại nghe thấy có mùi xảo trá ở đây chứ?
Cô lườm anh một cái.
Phía đối diện, hai ông cháu vẫn tiếp tục nói chuyện, dường như không để ý tới khuôn mặt méo mó của Phương Hân.
Phương Hân mãi không thể kiên nhẫn chờ được nữa, bèn miễn cưỡng cất lời:
- Bố à, cũng muộn rồi hay là...để Tiểu Duật Khang về nhà trước có được không ạ?
Bố Phương lập tức không vui, Tiểu Duật Khang thì phản đối kịch liệt:
- Không, mami, con muốn ở lại chơi với ông ngoại cơ.
Baba ơi, baba cũng ở lại với mami đi mà.
Tiểu Duật Khang nũng nịu, đòi sống đòi chết phải ở lại cho bằng được.
Bố Phương cũng nhanh chóng tiếp lời:
- Phải đó, đã muộn thế này rồi hay là Duật Thần cũng ở lại đây nghỉ một đêm.
Yên tâm, phòng của Hân Hân tuy nhỏ nhưng rất gọn gàng sạch sẽ.
Khi nãy Phương Hân cũng đã kể sơ qua về gia thế của Phong Duật Thần cho bố nghe rồi, cho nên bố Phương cũng biết thân phận cao quý của Phong Duật Thần.
Nhưng mà vì Phong Duật Thần rất nhiệt tình nên bố Phương cũng có thiện cảm với anh nhiều.
Ít ra, nhìn anh có vẻ "giống người tốt".
Phương Hân nghe vậy lập tức phản đối.
Gì chứ? Bắt Phong Duật Thần ở lại đã đành, vậy mà còn muốn cho anh ngủ chung phòng với cô ư? Không đời nào, cô sẽ không chấp nhận điều đó đâu.
- Bố à, con và...Thần còn chưa kết hôn mà.
Phải khó khăn lắm, Phương Hân mới có thể thốt ra từ "Thần" một cách thân mật như vậy.
Bố Phương không hề biết đến cái bản hợp đồng bảo mẫu điên rồ đó, vì thế nên cô phải đóng giả như là yêu thương Phong Duật Thần lắm.
Với lại bố Phương có vẻ rất quý hai bố con Phong Duật Thần, vì thế Phương Hân không muốn chọc tức ông, chỉ sợ rằng bệnh của ông lại tái phát nữa.
Phong Duật Thần nghe Phương Hân gọi mình là "Thần", không hiểu sao lại cảm thấy ấm áp vô cùng.
"Thần", từ này được thốt ra từ miệng của cô, thật khiến anh muốn biến câu chuyện giả này thành sự thật mà.
Rốt cuộc là vì sao, Phương Hân lại có sức ảnh hưởng lớn đối với anh như vậy?
Bố Phương Hân cứ