Phương Hân nhất thời hoảng loạn nên quên mất cái tư thế hiện giờ giữa cô và Phong Duật Thần, vô cùng mờ ám.
Cô liên tục lắc đầu rồi quay đầu sang chỗ khác, có chết cũng không chịu thừa nhận.
Không thể nào, cô sao có thể nói mơ rồi gọi tên anh chứ? Nhất định là anh ta gạt cô rồi.
- Phong tổng, nhất định là anh lừa tôi...á? Anh muốn làm gì...?
Phương Hân đột ngột quay đầu lại để phủ nhận lại một lần nữa, suýt chút là môi cô chạm vào môi anh rồi.
Anh ta muốn làm gì? Tại sao anh lại tiến gần như vậy chứ? Thế này...không được hay cho lắm.
Không được rồi, cô phải đẩy anh ra.
Phương Hân à Phương Hân, mày không thể bị nhan sắc của Phong tổng quyến rũ như vậy được.
Phong Duật Thần nhìn biểu hiện hoảng loạn trên khuôn mặt cô, anh khẽ nhếch môi cười nhẹ.
Nhưng nụ cười yêu nghiệt của anh vẫn không thể giấu nổi một tia xảo quyệt trong đó.
Anh không những không buông tay cô ra, ngược lại còn tiến gần cô thêm nữa:
- Em nói xem tôi muốn làm gì?
Một nam một nữ ở trong phòng với tư thế hết sức mờ ám, còn có thể làm chuyện gì được chứ? Đầu óc Phương Hân liên tục liên tưởng đế mấy thứ linh tinh đến nỗi hai má cũng đỏ lên luôn rồi.
Điên rồi, sao cô có thể nghĩ tới mấy chuyện đáng xấu hổ này chứ?
Phương Hân lắc lắc đầu cho tỉnh táo, nhất quyết muốn phản kháng lại Phong Duật Thần.
Nhưng hai tay cô bây giờ bị Phong Duật Thần giữ chặt lại rồi, căn bản là cô không thể dùng tay đẩy anh ra được.
Cô đành nghĩ ra hạ sách thôi:
- Phong tổng...mau buông tôi ra đi mà...!
Phương Hân nhỏ giọng cầu xin, chính cô cũng không biết dáng vẻ hiện giờ của mình càng có tác dụng mời gọi Phong Duật Thần hơn.
Hai má xinh đẹp hơi đỏ ửng, quần áo trên người hơi xộc xệch.
Phong Duật Thần nuốt nước bọt, lơ đãng nhìn xuống phía ngực đang lúc ẩn lúc hiện dưới lớp áo ngủ mỏng manh của cô.
Phương Hân, cô không có mặc áo lót ư?
Yết hầu Phong Duật Thần lên xuống mãnh liệt, chuyện này, anh muốn tự mình kiểm chứng? Ma xui quỷ khiến, anh muốn làm điều gì đó xấu xa với cô một chút.
Thấy Phong Duật Thần nới lỏng hai tay mình, Phương Hân cứ nghĩ việc "tỏ vẻ đáng thương" đi cầu xin của mình đã thành công rồi.
Nhưng không, là cô đã lầm...!
- Á?
Phong Duật Thần đột ngột cúi xuống hôn lên hàng xương quai xanh của cô, mút mạnh.
Sau đó, anh càng ngày trở nên lớn mật hơn nữa mà tiến xuống phía ngực cô.
Phương