Khoảng 30 phút sau, đã tới giờ tan làm, Phong Duật Thần vẫn không có ý định buông tha cho Phương Hân.
Cô rất mong anh chỉ là đang nói đùa thôi, còn việc để làm nữa đâu mà đòi tăng ca chứ?
Tần Khiêm lại gọi điện cho cô, giọng anh ấy đầy quan tâm hỏi:
- Em tan làm chưa? Anh đang tới chỗ em rồi.
Phương Hân nhất thời không biết nên trả lời thế nào, cô nhìn Phong Duật Thần bằng ánh mắt đáng thương, mong rằng anh sẽ mềm lòng một chút.
Nhưng anh căn bản là không nhìn cô, vẫn tiếp tục xem tài liệu một cách chăm chú.
Cô biết mình không thể thay đổi được ý của anh nữa, đành ấp úng đáp Tần Khiêm:
- Em...em phải ở lại tăng ca rồi, hẹn anh hôm khác nha.
Tần Khiêm hơi khựng lại một chút, sợ cô khó xử nên anh liền cười trừ, an ủi cô:
- Không sao, vậy em làm việc đi, anh không làm em phiền nữa.
Tần Khiêm biết mình xuất hiện trước mặt Phương Hân như vậy có chút đường đột, nhưng đã 5 năm trôi qua rồi, anh nhất định sẽ không để bản thân phải hối tiếc thêm một lần nào nữa.
Lần này anh quay trở về tìm cô đúng là có nguyên do cả.
Thật ra, trước giờ anh vẫn luôn thích thầm cô, chỉ là anh rất giỏi che giấu nội tâm của mình.
Anh thích ngắm nhìn cô đứng một mình từ phía xa, anh thích mỗi khi cô tới hỏi bài mình, thích cả tính cách trầm lặng ít nói của cô.
Cô là một cô gái đặc biệt luôn mang đến cho anh những cảm giác mà trước giờ chưa ai từng làm được, nhưng sai lầm lớn nhất của anh chính là không nói ra thứ tình cảm này, để rồi lại vụt mất cô.
May quá, lần này Tần Khiêm trở về, Phương Hân vẫn ở đây.
Vậy là anh vẫn còn cơ hội đúng không?
Có câu nói này của Tần Khiêm, Phương Hân cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn nhiều, cô liền tạm biệt anh rồi kết thúc cuộc gọi.
Phong Duật Thần tuy không ngẩng đầu, nhưng khi nghe Phương Hân từ chối cuộc gặp mặt với người ở đầu dây bên kia, khoé môi anh khẽ cong lên cười hài lòng.
Nụ cười nhàn nhạt nhanh chóng thoảng qua, chờ tới khi cô tắt máy thì anh mới đứng dậy.
- Đi thôi!
Phương Hân ngẩn người đứng bất động, nhất thời chưa hiểu ý của Phong Duật Thần là gì:
- Dạ?
Phong Duật Thần vẫn thong thả mặc áo vest, cầm chìa khoá xe từ dưới ngăn bàn ra.
Xong xuôi, anh mới tiến về phía cô:
- Tôi đưa em đi ăn tối.
- Không phải tăng ca sao?
Đầu óc Phương Hân quay cuồng, khi nãy còn nói là tăng ca mà, giờ bảo đi ăn tối là sao chứ? Không hiểu sao Phương Hân có cảm giác Phong Duật Thần đang cố tình làm khó cô.
Thực tế thì chính xác là như vậy.
Phong Duật Thần không trả lời, đi lướt qua Phương Hân.
Một giây sau, cô mới có phản ứng lại, vội vã đuổi theo anh.
May mà vẫn kịp thang máy.
Trong thang máy dành riêng cho cấp trên, Phương Hân căng thẳng vô cùng.
Nãy cô vội đuổi theo Phong Duật Thần mà quên mất điều này, chỉ sợ lát nữa có người thấy rồi lại bàn tán lung tung mà thôi.
Nghĩ vậy, cô lại bất giác đứng cách xa anh một chút.
Hành động này của cô đã thu hút sự chú ý của anh, anh nhíu mày:
- Đứng xa thế làm gì, lại đây?
Hiển nhiên là không gian trong thang máy rất rộng, Phong Duật Thần rất không thích việc Phương Hân giữ khoảng cách với mình.
Phương Hân chỉ lắc đầu, cố chấp đứng yên một chỗ:
- Tôi...tôi thích đứng thế này ạ.
Phong Duật Thần nheo mắt lại, ngay lập tức anh đã bước tiến về phía cô.
Cô hoảng quá lùi lại một bước, vô tình tạo cơ hội cho anh dồn