Phải tới buổi chiều, Phương Hân mới tỉnh lại, toàn thân đau ê ẩm.
Nhớ lại khi nãy ở trong phòng họp, mọi chuyện thực sự đã xảy ra rồi.
Phương Hân cũng không rõ biểu cảm của Phong Duật Thần thế nào khi biết cô không còn là xử nữ nữa, vì mệt mỏi quá nên cô ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Bây giờ, cô quả thực cũng có chút lo lắng.
Mặc dù anh đã nói với cô rằng không quan tâm quá khứ của cô thế nào, nhưng cô sao có thể thoải mái dễ chịu, coi như chưa có chuyện gì xảy ra chứ?
Lúc đó cánh cửa bên ngoài mở ra, Phong Duật Thần một thân âu phục chỉnh tề bước vào bên trong.
Đây là phòng nghỉ riêng ở trong phòng làm việc của anh, đảm bảo riêng tư và không bị ai quấy rầy.
Khi nãy là giờ trưa, mọi người đều tới nhà ăn hết rồi, anh mới quang minh chính đại bế cô về phòng nghỉ.
Thế mà cô lại ngủ một mạch tới gần giờ tan làm luôn rồi.
Nhìn bộ dạng ngây ngốc mới ngủ dậy của cô, anh liền bật cười:
- Sao lại nhìn anh như vậy? Còn thấy đau ở đâu không?
Phương Hân vừa áy náy vừa cảm thấy xấu hổ, cô khẽ cắn chặt môi mà lắc đầu.
Cũng không phải là lần đầu của cô, nhưng sau 5 năm không xảy ra chuyện thân mật với đàn ông, mọi thứ đối với cô quả thực lạ lẫm vô cùng.
Cô càng tự ti khi đứng trước mặt bạn trai của mình, bản thân lại không còn trong trắng nữa.
Nhưng thấy Phong Duật Thần không nhắc gì đến chuyện đó, cô cũng không dám hỏi anh...!
Cô lo lắng vì không nhìn ra tâm tư của anh, không biết anh rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.
Phong Duật Thần nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Phương Hân, dịu dàng vuốt ve mái tóc rối của cô.
Đối với sự ân cần dịu dàng của anh, cô lại không một chút nghi hoặc gì.
Có lẽ...anh thật sự không để tâm đến chuyện đó chăng?
- Hân Hân, lát nữa Lương Thành sẽ đích thân đưa em về.
Ngoan ngoãn ở nhà đợi anh nhé!
Phương Hân lập tức hiểu ra ý của Phong Duật Thần, lát nữa anh có việc bận gì sao? Thật ra cũng muốn buổi tối có nhiều thời gian bên anh, nhưng cả đêm qua cô đã không về nhà rồi, như vậy thực sự không ổn cho lắm.
Dù sao...cô còn chưa kết hôn, thường xuyên qua đêm ở ngoài như vậy cũng không phải chuyện hay.
Ánh mắt cô chần chừ, cô hít một hơi sâu rồi mới lấy hết dũng khí cất tiếng:
- Như vậy quả thực không hay cho lắm đâu, với lại ở nhà em còn có bố nữa.
Hay...để khi khác đi, được không?
Sau khi cùng Phong Duật Thần xác định mối quan hệ, đây là lần đầu tiên Phương Hân từ chối yêu cầu của anh.
Mặc dù cô biết rõ như vậy có thể khiến anh tức giận, cô cũng biết rõ đàn ông rất không thích những người phụ nữ không nghe lời.
Nhưng, cô muốn được làm chính mình, cô không muốn trở thành một con búp bê của ai đó, để cho người khác tự ý điều khiển.
Cô chỉ mong anh có thể tôn trọng cô.
Phong Duật Thần sau khi nghe câu nói của Phương Hân thì cũng không biểu lộ ra quá nhiều biểu cảm trên mặt, đối với yêu cầu của cô, anh luôn sẵn sàng đáp ứng, chỉ cần mọi thứ đều trong phạm vi kiểm soát của anh:
- Được rồi, em có thể trở về nhà nhưng Lương Thành sẽ là người đưa em về nhà.
Phương Hân không thích sự kiểm soát của Phong Duật Thần cho lắm, nhưng nghĩ lại, có lẽ anh cũng chỉ vì lo lắng cho cô nên mới cho người đưa đón cô về nhà tận nơi mà thôi.
Trải qua một số việc, cô hiểu anh vẫn luôn âm thầm đứng ở phía sau để bảo vệ cho cô.
Người đàn ông tốt như vậy, cô vốn dĩ