Bầu không khí vui vẻ, chỉ trong chốc lát đã bị phá hoại.
Vị khách không mời mà đến cứ ngang nhiên bước tới trước mặt Phong Duật Thần, tỏ ra thân mật với anh:
- Trước kia chúng ta hay tới chỗ này ăn, ngồi trên cao ngắm nhìn thành phố phồn hoa ở bên dưới.
Bàn ăn mà Phong Duật Thần chọn gần với cửa sổ nhất, cũng là ở tầng cao nhất của nhà hàng.
Ngồi góc này view đẹp, vừa thưởng thức món ăn ngon, vừa ngắm cảnh thành phố từ trên cao.
Hôm nay anh nổi hứng tới đây, cho nên không có đặt bàn trước.
Khách khứa ra vào đều bị dáng vẻ tuấn tú của anh thu hút, phụ nữ thì mê mẩn không thôi.
Nói thật, từ nãy tới giờ Phương Hân không hề thấy dễ chịu chút nào.
Ánh mắt của những người phụ nữ kia khi nhìn đàn ông của cô, như thể chỉ hận rằng không thể nuốt anh vào bụng.
Bây giờ cô càng thêm khó chịu hơn khi xuất hiện vị khách không mời mà đến này.
Cô gái này Phương Hân nhận ra, là người ở trong phòng làm việc khi đó của Phong Duật Thần, tư thế mờ ám vô cùng.
Mặc dù lúc đó anh có ý giải thích cho cô nghe, nhưng vì cô luôn lo sợ nên đã từ chối nghe anh giải thích.
Cô thực sự không đủ can đảm để nghe chuyện tình cảm của anh, càng tình nguyện không muốn nghe.
Có lẽ nào cô gái này chính là Vương San mà bố mẹ anh nhắc tới?
Ban đầu Phong Duật Thần sững người lại, nét mặt cũng có chút bất ngờ.
Nhanh chóng thu lại biểu cảm của bản thân, anh chỉ thờ ơ đáp:
- Chỉ là một nhà hàng tầm thường, không đáng để gợi lại kỉ niệm.
Đúng vậy, cô gái này chính là Vương San, người mà Phong Duật Thần từng yêu sâu đậm.
Sau 6 năm, đây là lần đầu tiên anh chạm mặt cô ta.
Một người đã từng phản bội anh, nhất quyết rời bỏ anh khi anh đang lâm vào thời kì khó khăn nhất, bây giờ còn xuất hiện làm gì?
Nói xong, Phong Duật Thần bình thản cắt nốt đĩa thịt cho Phương Hân, sau đó gắp cho Tiểu Duật Khang một miếng.
Anh hoàn toàn không muốn để tâm tới Vương San đang đứng ngay trước mặt mình.
Thật ra, mọi thứ anh làm chỉ là để muốn che đậy tâm tư hỗn loạn của bản thân mà thôi.
Tình huống này anh chưa bao giờ ngờ tới, cũng chưa nghĩ xem phải đối diện với Vương San thế nào.
- Thần, anh đừng như vậy nữa có được không? Em biết là anh còn giận em, nhưng em hứa sẽ không bao giờ rời xa anh nữa mà.
Đến cả Phương Hân ngồi phía đối diện với Phong Duật Thần cũng không thể chịu được nữa, hơn nữa ngày hôm nay còn có Tiểu Duật Khang ở đây.
Rõ ràng là Vương San cố tình, có mù cô cũng nhận ra.
Cô rất muốn lên tiếng, nhưng lại sợ khiến cho anh khó xử.
Cô đành nhẫn nhịn lại, im lặng.
- Xin lỗi, cô chẳng là gì của tôi cả, không đáng để tôi giận.
Nói rồi Phong Duật Thần cầm điện thoại ra, không chút khách khí mà gọi điện cho bảo vệ của nhà hàng:
- Tiễn khách đi!
Đến cả Vương San và Phương Hân cũng không ngờ Phong Duật Thần lại dứt khoát như vậy.
Rất nhanh sau đó, một đội ngũ bảo vệ bước tới trước mặt Vương San, lịch sự mời:
- Mời vị tiểu thư này ra ngoài cho.
- Thần, sao anh có thể đối xử với em như vậy chứ? Dù sao em cũng là khách, nhà hàng này không có quyền cấm em...!
Vương San không phục.
Khó khăn lắm cô ta mới dò tìm được hành tung của Phong Duật Thần, tốn công tới đây để gặp mặt anh.
Cho dù anh có không thích đi chăng nữa, nhưng sao anh có thể tuyệt tình khiến cho cô ta bị mất mặt như vậy?
Thái độ này của Phong Duật Thần hoàn toàn khác so với vẻ lười nhác, tà mị của anh khi còn ở nước S.
Lúc đó anh dịu dàng như vậy cơ mà, anh nhất định