Vương San khó khăn lắm mới tìm tới được đây, làm sao có thể vì một câu nói của Phương Hân mà rời đi dễ dàng cơ chứ? Cô ta cảm thấy bản thân mình như một con ngốc vậy, cứ chạy hết chỗ này tới chỗ kia chỉ là để gặp được Phong Duật Thần một lần.
Nhưng từ đầu tới cuối, anh chẳng thèm nhìn mặt cô ta lấy một lần.
Chuyện khi xưa Vương San đã thực sự hối hận rồi, bởi vì vẫn còn lưu luyến và tiếc nuối, cho nên cô ta mới tự đặt cược với bản thân rằng, Phong Duật Thần thực sự còn tình cảm với mình.
Biết rõ bản thân chỉ là đang mơ mộng hão huyền, nhưng cô ta không có cách nào để ngăn bản thân trở nên ngốc nghếch như vậy.
Nếu lần này có thể được gặp mặt Phong Duật Thần, Vương San rời đi cũng không hối tiếc nữa.
6 năm, đủ để khiến cho một con người thay đổi, Phong Duật Thần cũng vậy mà thôi.
Chẳng ai muốn tha thứ cho một người đã từng phản bội mình cả.
Lần trước Phong Duật Thần không chút khách khí mà khiến cho Vương San mất mặt như vậy, cô ta thật sự không phục, rất muốn tìm cách để một lần nữa tiếp cận anh.
Nhưng tới ngày hôm nay khi nghe tin Phong Duật Thần gặp tai nạn, và cả khi nhìn thấy Phương Hân như một người vợ chính thức đang chăm sóc cho chồng, Vương San quả thực đã chùn bước rồi.
Không thể phủ nhận một sự thật rằng, Phương Hân mới thực sự mà người thích hợp ở bên Phong Duật Thần nhất.
- Xin cô, hãy để tôi được gặp anh ấy, dù chỉ một lần thôi cũng được.
Lần này tới Vương San đã không còn vẻ hống hách như lần trước nữa, thay vào đó là sự mệt mỏi, tự ti của kẻ thua cuộc.
Phương Hân là lần đầu tiên thấy một mặt khác của Vương San này, tuy số lần cô và cô ta chạm mặt nhau không nhiều, nhưng cùng là phụ nữ với nhau, cô ít nhiều cũng cảm thấy đồng cảm.
Nói cô ngốc nghếch đi thông cảm cho tình địch cũng được, nhưng mọi chuyện đã thành ra như vậy rồi, yêu cầu của cô ta cũng không hẳn là quá đáng.
Thôi được, nhượng bộ thêm một lần cuối cùng vậy.
- Anh ấy vẫn còn hôn mê, cô được phép vào thăm anh ấy, nhưng không được chạm vào anh ấy.
Phương Hân tỏ ra thái độ rõ ràng, cô không muốn quyết định ngày hôm nay của bản thân sẽ khiến cho cô hối hận.
Nói gì thì nói, Vương San cũng là tình địch của cô.
Cô ích kỷ thì có gì sai chứ? Cô chỉ đang bảo vệ người mình yêu, bảo vệ tình yêu của cô mà thôi.
Phương Hân cứ nghĩ rằng Vương San sẽ không chịu, nhưng nào ngờ cô ta lại dễ dàng gật đầu thoả hiệp:
- Được, cảm ơn cô!
Phương Hân không nói gì nữa, cô đi theo sau Vương San, chăm chú nhìn cô ta.
Đương nhiên cô vẫn còn một chút kiêng dè, cho nên không thể lơ là được.
Nhỡ đâu cô ta nhân cơ hội mà giở trò thì sao?
Nhìn người đàn ông đã từng là của mình đang nằm yên trên giường bệnh, Vương San xót xa vô cùng.
Rõ ràng