Nếu như là bình thường, Phong Duật Thần nhất định sẽ đưa ra một hình phạt tàn nhẫn đối với Hà La, người luôn muốn hại Hân Hân của anh.
Nhưng vừa nghĩ tới ánh mắt thẫn thờ xa cách của Phương Hân lúc nãy, anh liền khựng lại.
Phương Hân đã phát hiện ra điều gì sao? Hay là...cô bị ánh mắt lạnh lẽo của anh doạ sợ rồi? Phong Duật Thần không biết vì nguyên do vì, anh thật sự rất lo lắng.
Bây giờ cô cũng không ở đây.
Cô đã bỏ đi rồi sao?
Tống Ôn thấy Phong Duật Thần trầm mặc, anh ta cũng có chút nghi hoặc.
Đây không giống tác phong làm việc của Phong Duật Thần chút nào:
- Phong tổng?
- Thôi bỏ đi, giao lại Hà La và chứng cứ cho cảnh sát, chúng ta không ra tay nữa.
Tống Ôn kinh ngạc, không nghĩ Phong Duật Thần lại đưa ra quyết định này.
Chẳng phải mới vài phút trước anh còn dùng khuôn mặt lạnh lẽo này nói muốn trừng phạt Hà La sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy chứ?
- Phong tổng, anh...chắc chắn với quyết định của mình ạ?
Tống Ôn can đảm nuốt một ngụm nước bọt, hỏi vặn lại một câu.
Chắc là do Phong Duật Thần nhất thời hồ đồ nên mới nói vậy thôi, con người sao có thể thay đổi cảm xúc nhanh thế được?
- Tôi chưa từng hối hận với quyết định của mình.
Phong Duật Thần đau đầu xoa xoa mi tâm.
Đối phó với Hà La, anh không thiếu gì cách khiến cho cô ta đau khổ mà không cần làm bẩn tay anh.
Nhưng nghĩ đến việc nếu như Phương Hân phát hiện, cô sẽ không thích vẻ mặt tàn nhẫn này của anh, anh đành phải nhẫn nhịn lại tất cả.
Cứ coi như là, vì cô mà tích đức đi.
Chuyện này giao cho pháp luật xử lí, Phong Duật Thần không muốn liên quan nữa, sợ rằng Phương Hân sẽ sợ hãi anh, tránh xa anh.
Giống như cách sáng nay cô né tránh anh, thật sự khiến cho anh đau lòng.
Cố gắng kìm nén lại tâm trạng của bản thân cùng với nỗi nhớ cô, anh khôi phục lại vẻ lạnh lùng ban đầu, hỏi sang vấn đề khác:
- Công ty thế nào rồi?
- Dạ, bên Mỹ thì Lương Thành vẫn đang xử lí tốt, còn bên này cũng không còn gì đáng lo ngại nữa.
Tần thị muốn cạnh tranh với chúng ta còn non lắm, Phong tổng cứ yên tâm.
Tống Ôn cùng với Lương Thành đi theo Phong Duật Thần lâu rồi, cũng bị ảnh hưởng theo bởi tác phong làm việc của anh.
Chuyện công ty ban đầu cũng có chút rắc rối, nhưng có Phong Tề ra mặt, mấy vị cổ đông không dám làm loạn nữa.
Phong Tề dù sao cũng là cựu chủ tịch tập đoàn Phong thị, trong tay còn giữ một lượng cổ phần lớn, không ai dám đắc tội với ông cả.
Hơn nữa mọi người đối với ông đều một lòng bái phục, kính trọng ông.
Lời của ông đã nói, không ai dám coi thường cả.
- Tốt.
Phong Duật Thần gật đầu hài lòng, không còn chuyện gì để hỏi nữa, anh liền phất tay kêu Tống Ôn ra ngoài.
Tống Ôn thật ra vẫn còn chuyện muốn nói, nhưng lại chần chừ không biết nên nói hay không.
Ngày mà Phong Duật Thần gặp tai nạn, Phong Tề và Phong phu nhân cùng nhau tới, nhưng đã làm khó Phương Hân.
Lúc đó cả Tống Ôn và Lương Thành đều nghe thấy câu nói của Phong Tề với Phương Hân, ông ấy nói cô là tai họa của Phong