Phương Hân trở về phòng làm việc, thấy mọi người đang nhìn mình bằng ánh mắt kì quái.
Cô biết rõ vì vấn đề gì mà mình bị nhìn bằng ánh mắt đó, nhưng cũng chỉ mặc kệ mà bước về phía bàn làm việc của mình.
Bỗng nhiên lúc này có một cô nhân viên bước tới bên cạnh Phương Hân, ánh mắt không thể nào giấu nổi sự tò mò...cùng với một chút ngưỡng mộ:
- Oa, Phương Hân, chiếc váy mà cô đang mặc là phiên bản giới hạn đó.
Lời của cô nhân viên này khiến cho Phương Hân thoáng giật mình, nhìn xuống chiếc váy, cô không nghĩ chiếc váy này lại dễ dàng thu hút sự chú ý như vậy.
Vừa định mở miệng giải thích thì cô nhân viên đó lại tò mò hỏi:
- Nè, cô cùng với Phong tổng là như nào thế? Hai người quen nhau sao?
- Đương nhiên là không.
Rõ ràng hôm nay mới là lần đầu tiên Phương Hân gặp Phong Duật Thần cơ mà, sao lại thành hiểu lầm như vậy chứ? Cô bất mãn nhìn cô nhân viên, giải thích qua loa.
Cô nhân viên này tính tình cởi mở, dễ hòa đồng, nghe cô nói vậy thì cũng gật gù tin tưởng.
Nhưng đột nhiên có mấy cô nhân viên khác bĩu môi, cất giọng đầy đố kị:
- Lâm Hạ, cô có thấy có ai đi cửa sau mà tự mình thừa nhận chưa?
Lâm Hạ chính là tên của cô nhân viên vừa rồi vừa chạy tới bắt chuyện với Phương Hân.
Đối mặt mới tình huống này, Phương Hân chỉ nhướn đôi mày xinh đẹp, cũng không có ý định giải thích gì.
Thấy Phương Hân không nói gì, bọn họ cho rằng là cô đã ngấm ngầm thừa nhận, liền đắc ý nói tiếp:
- Khi nãy Phong tổng cho gọi Phương Hân, bây giờ quay lại trên người cô ta đã mặc chiếc váy đắt tiền như vậy.
Lâm Hạ, cô thử nghĩ xem, trong thời gian đó bọn họ làm những gì...mà Phương Hân lại phải thay đồ khác?
Cô nhân viên vừa nói, ánh mắt lộ rõ vẻ đố kị chưa từng có.
Tại vì sao? Cô ta cũng đâu có kém hơn Phương Hân đâu, tại sao Phong tổng lại không để ý tới cô ta chứ?
Lâm Hạ nghe vậy, liếc nhìn Phương Hân bằng ánh mắt khác lạ.
Đúng như lời của cô kia nói, thì Phương Hân cùng tổng mới tài quả là có vấn đề thật.
Nhưng dù có nhìn thế nào, Lâm Hạ cũng không thể tin được Phương Hân nhìn đàng hoàng tử tế như vậy nhưng lại là người phụ nữ ham mê vật chất, có lẽ...là phụ nữ của Phong tổng sao?
Lúc này Phương Hân mới ngẩng đầu lên nhìn cô nhân viên vừa mới hùng hổ phân tích, ngay cả sự đố kị cũng không hề có ý lấp đậy.
Cô nhếch môi cười nhàn nhạt, lãnh đạm nói:
- Chắc khi nãy mọi người cũng thấy tôi bị một thằng bé bắn súng nước lên người, việc tôi thay đồ khác là rất bình thường.
Còn