Lâm Sanh làm việc trong một xí nghiệp tư nhân, lúc gần tết, cô xin phép nghỉ trước một ngày để về nhà ăn tết, ai ngờ lúc ăn tết về, lão bản đầu trọc keo kiệt lấy lý do đêm hôm đó cô không đến, từ chối phát tiền thưởng cuối năm của nàng.
Trong cơn tức giận, Lâm Sanh liền từ chức!
Người bệnh thần kinh mới đêm hôm khuya khoắc mà gọi tới công ty phát tiền thưởng cuối năm!
Nửa năm trước thất tình, hôm nay thất nghiệp, tình yêu, công việc đều không được như ý.
Lúc con người xui xẻo, khi uống nước lạnh sẽ bị lạnh kẽ răng, Lâm Sanh cảm thấy bản thân mình thật xui xẻo, một ly trà sữa cũng có thể đưa tới bi kịch.
Chuyện là như vậy, Lâm Sanh thu dọn đồ của mình ở công ty, sau khi cô dọn về nhà xong, thì liền muốn đi ra ngoài ăn một bữa thật no, dù cô ủy khuất nhưng cũng không để cho cái bụng bị ủy khuất, ăn không ngừng miệng, sau khi ăn no căng, cô liền mua một ly trà sữa trân châu, chậm rãi đi ở trên đường.
Đúng lúc siêu thị ở đối diện đang có hoạt động đẩy mạnh tiêu thụ, có rất nhiều người mặc quần áo kỳ lạ đang biểu diễn ở đó, Lâm Sanh nhìn một chút thì liền cảm thấy hứng thú.
Ánh mắt bị hấp dẫn, cầm ly trà sữa bước nhanh tới chỗ đó, cho đến khi cảm thấy một cơ thể mềm mại đụng vào, thì nàng mới biết là mình đụng vào một người!
"A, xin lỗi, xin lỗi." Lâm Sanh cũng không có quay đầu, theo bản năng bật thốt lên, sau đó mới vội vàng ngẩng đầu lên nhìn người bị nàng đụng vào.
Đang muốn hỏi người ta có bị sao không.
Thế nhưng khi cô vừa ngước đầu lên nhìn, thì không khỏi ngơ ngác.
Nàng thế mà lại không cẩn thận đụng vào một tiểu tỷ tỷ xinh đẹp, tiểu tỷ tỷ xinh đẹp đứng ở trước người cô, dưới chân là một đôi giày cao gót tinh xảo, cho nên tiểu tỷ tỷ này cao hơn cô nửa cái đầu.
Dáng người cao gầy, chân mày thì nhíu lại, đôi mắt sâu thẳm lóe lên hàn ý, nhìn qua ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, sắc mặt cũng không được tốt lắm.
Hứa Nam vốn đang đi ở trên đường bình yên, đột nhiên bị một cô gái đụng vào, cô tránh không kịp, bước chân lảo đảo vài cái, thật vất vả mới ổn định cơ thể, thì thấy đầu sỏ đụng vào cô đang sững sờ nhìn mình.
Hứa Nam lạnh lùng nhắc nhở người kia, "Đi không biết nhìn đường à, có mắt để làm gì."
Lâm Sanh lại ngơ ngẩn, tiểu tỷ tỷ xinh đẹp này tức giận, chỉ cảm thấy khắp người tản ra khí tức lạnh lùng, làm cô phải lui lại một bước, "Xin lỗi, thật ngại, tôi không có cố ý."
Hứa Nam nhìn nàng, lạnh nhạt nói, "Lần sau cẩn thận một chút, mở to hai mắt ra mà nhìn đường."
"Được được, lần sau nhất định sẽ cẩn thận." Lâm Sanh vội vàng lên tiếng.
Mồ hôi lạnh không ngừng chảy xuống, Lâm Sanh sống hai mươi lăm năm, ngoại trừ cô cô ra, cô chưa từng thấy nữ nhân có khí tràng như vậy.
Giống như chỉ cần nhìn cô một cái, tâm thần đều bị đảo loạn, cho nên cũng không dám ngẩng đầu nhìn nữa.
Thật sự Lâm Sanh rất là khẩn trương, tiểu tỷ tỷ xinh đẹp giáo huấn xong thì chuẩn bị đi, cô thở phào nhẹ nhõm, tinh thần căng thẳng lập tức được buông lỏng, tay đang cầm trà sữa không khống chế được, chợt dùng sức bóp một cái.
Lâm Sanh cảm thấy trong một giây này, là một giây đen đủi kinh khủng nhất trong đời nàng.
Nàng trơ mắt nhìn trà sữa màu trắng cùng với mấy viên trân châu tròn trịa, bắn tung tóe từ trong ống hút, vẽ ra một đường cong duyên dáng bay ở trên không trung.
"Bẹp" một tiếng, bắn lên gương mặt lạnh lùng của tiểu tỷ tỷ xinh đẹp.
Lâm Sanh hít vào một ngụm khí lạnh.
Nàng nhớ là vận may hôm nay của nàng rất cao, có nên đi mua vé số, để trúng một ngàn tám trăm vạn hay không.
Hứa Nam ngây người một hồi, không thể tin sờ sờ mặt mình, trên mặt nàng đều là trà sữa, ở trên chóp mũi cao thẳng còn dính một viên trân châu, trà sữa lạnh lẽo chảy xuống cằm của cô rồi nhỏ giọt trên mặt đất.
Lâm Sanh quẫn bách, hận không thể tìm cái lỗ để chui xuống!
"Tôi tôi tôi... Thật sự xin lỗi, xin lỗi, tôi thật sự không có cố ý."
Lâm Sanh bước qua một bước dài, ném trà sữa vào thùng rác bên cạnh, rồi rút khăn giấy ở trong túi ra, vội vàng cầm khăn giấy lau trà sữa trên mặt Hứa Nam.
Bị một người hắt trà sữa ở trên đường, lần đầu tiên trong đời, tâm trạng Hứa Nam vốn cũng không được tốt, trà sữa lại dính ở trên mặt, trong lòng càng thêm bực bội hơn nữa, lúc này cô thật sự tức giận không thể kiềm chế được, hít một hơi thật sâu, đáy mắt lóe lên hàn quang, lạnh lùng hỏi, "Nói cô đi đường mà không chịu đi đường, cho nên cô mới hắt trà sữa lên người tôi đúng không?"
Lâm Sanh vội vàng giải thích: "Xin lỗi, hãy tin tôi, tôi thật sự không có cố ý mà."
"Đụng vào tôi không phải là cố ý, hất trà sữa vào người tôi cũng không phải cố ý, cô còn muốn tôi tin cô à?"
Hứa Nam đẩy Lâm Sanh ra, giật khăn giấy ở trong tay người kia lau mặt, cô có thể cảm thấy lý trí của mình, bị cô gái này kích thích muốn bùng nổ, lui lại một bước, kéo khoảng cách ra một chút.
"Thật xin lỗi, lần sau tôi sẽ mở to hai mắt ra mà nhìn đường, tôi thật sự không có cố ý muốn..."
Lâm Sanh còn chưa nói xong, Hứa Nam nhíu mày, đi lên phía trước, dùng giày cao gót ở dưới chân cô, không nặng cũng không nhẹ đạp một cước lên chân Lâm Sanh.
Lâm Sanh trợn to hai mắt, ôm chân nhảy lên, gào lên đau đớn, "Cô giẫm lên tôi làm gì!?"
Hứa Nam áy náy nhìn Lâm Sanh, "Thật ngại quá, cô phải tin tôi, tôi không phải cố ý muốn giẫm cô, là giày của tôi tự chủ trương."
Lâm Sanh đau đến nhe răng trợn mắt, "Cô..."
"Lần sau cẩn thận một chút." Hứa Nam lạnh lùng liếc người kia một cái, xoay người giẫm đôi giày cao gót chừng mười cm, "Cộc cộc cộc" mà thẳng bước đi.
Một màn này xảy ra ở nơi không có nhiều người, nhưng vẫn có người nhìn thấy, bị mỹ nữ dùng giày cao gót giẫm lên chân, đều nhìn Lâm Sanh với ánh mắt đồng tình.
Lâm Sanh khóc không ra nước mắt, hôm nay phạm Thái Tuế gì, mà từng chuyện từng chuyện xui xẻo đều dính hết lên người cô.
"Người này là ai vậy chứ?"
"Cô ta giẫm mình, giẫm giày cao gót lên chân mình."
"Quên đi, coi như cô ta đẹp, không được tức giận, mình tuyệt đối không được tức giận."
"Tức thật đó, đau chết tôi rồi."
Mặc kệ tự mình an ủi đến thế nào, Lâm Sanh vẫn cảm thấy vừa tức lại vừa oan ức, nhưng lại cảm thấy đuối lý, dù sao cũng là do nàng làm sai trước, nàng cũng không thể nói gì được.
Khập khiễng đi tới chỗ ghế đá, nhìn xung quanh thấy không có người nào, liền cởi giày với vớ ra, thì liền thấy ở trên mu bàn chân có một dấu đỏ vô cùng chói mắt, Lâm Sanh hít sâu một hơi, phát huy hết tinh thần AQ của nàng trong suốt hai mươi lăm năm qua.
"Không, mình không có tức giận."
"Lâm Sanh ơi Lâm Sanh, nếu như ai dám hắt trà sữa lên người mày, sợ là mày liền muốn giết cô ta ngay lúc đó, không phải mỹ nữ chỉ giẫm mày một cái thôi sao, đáng giá."
"Xinh đẹp thì sao chứ, chỉ là bề ngoài xinh đẹp thôi, chứ nội tâm thì hắc ám tới như vậy, ai dám cưới cô ta về nhà, thì người đó liền xui xẻo."
"Phi phi phi, miệng của mình phải tích đức, không được nguyền rủa người ta như vậy."
Thật vất vả mới an ủi tâm hồn bé nhỏ, Lâm Sanh bước khập khiễng về nhà.
Là do cô đã làm sai trước.
Đầu tiên là đụng vào người ta, sau đó lại hất trà sữa vào mặt, cô thừa nhận là cô không đúng, thế nhưng lại bị giẫm thành người què, lúc đi qua đường còn có mấy em học sinh tiểu học chạy tới đỡ mình nữa.
Cô rất tức giận!
Nhìn vào là giống như đỡ một bà cụ qua đường vậy, cô cũng không phải là người què a.
Qua đường xong, cô còn phải cười khen mấy em học sinh tiểu học hiểu chuyện, không