Thật lâu trước đây.
Có một ngày nắng đẹp.
Người nhà Lâm gia quyết định cả gia đình cùng đi du lịch, trong nhà có con gái bảo bối bé con Lâm Sanh, được 3 tuổi.
Ở cái tuổi nghịch ngợm nhất, nhân lúc mọi người không để ý vừa chạy ra liền không thấy tăm hơi.
Thật ra, bé con Lâm Sanh ở cửa chơi, nhìn thấy một con bướm bay ở bên cạnh, nhưng bất luận Sanh Sanh đuổi theo thế nào cũng không đuổi kịp, con bướm bay khắp nơi, hai chân ngắn cất bước đuổi theo.
"Không cần bay, đừng bay." Bé con Sanh Sanh miệng vừa kêu vừa chạy vừa giơ tay bắt bướm, bướm bay quá nhanh, Sanh Sanh không bắt được.
Tay nhỏ chân ngắn chạy mấy vòng lớn, thật sự quá mệt, Sanh Sanh không còn sức lực, không thể không dừng chân, gương mặt trắng noãn đỏ rực, thở gấp mấy hơi, mắt nhìn chằm chằm con bướm bay tới bay lui cuối cùng biến mất.
Sanh Sanh mặc dù mới 3 tuổi nhưng rất thông minh, trí nhớ cực kỳ tốt, bởi vì cô cô xinh đẹp luôn mang theo Sanh Sanh ra ngoài chơi, Sanh Sanh tương đối quen thuộc nơi này nên nhớ kỹ đường về nhà.
Không bắt được bướm, Sanh Sanh nhéo nhéo tai, gương mặt đo đỏ nhiều nếp nhăn (do nhăn mặt) vẻ ủ rũ, nhưng khi xoay người muốn về nhà, chân nhỏ chưa đi được mấy bước liền thấy một chị gái nhỏ ngồi trên băng ghế dài.
Chị gái nhỏ ngồi lặng lẽ, trên người giống mình mặc một chiếc váy xinh đẹp, tóc dài xõa trên vai, như một tiểu tiên tử.
Chị gái có vẻ nhìn thấy Sanh Sanh, nên nhìn sang, mi mắt cong lên mỉm cười, hai lúm đồng tiền nho nhỏ hiện ra trên má.
Lớn lên xinh đẹp như cô cô.
Đôi mắt Sanh Sanh bé con dường như lóe sáng, trời sinh Sanh Sanh bé con đối với những chị gái xinh đẹp không có sức đề kháng. Vì vậy chân nhỏ không tự chủ được liền bước tới phía chị gái nhỏ xinh đẹp.
Bởi vì đôi mắt nhỏ chỉ lo nhìn chị gái nhỏ xinh đẹp không hề thấy cục đá dưới chân.
Sanh Sanh bất ngờ không kịp né vấp cục đá, cơ thể phút chốc không vững vàng còn chưa kịp gọi đã nặng nề ngã trên mặt đất.
Sanh Sanh không giống lúc trước đứng lên tiếp tục hào hứng, mà ở trước mặt chị gái nhỏ xinh đẹp mở miệng 'hu hu hu' khóc, tiếng khóc càng lúc càng lớn, đôi mắt ngấn lệ mong chờ ngẩng đầu nhìn về phía chị gái nhỏ xinh đẹp đang chạy tới.
"Có đau không?" giọng chị gái nhỏ xinh đẹp dịu dàng non nớt, đỡ Sanh Sanh bé con lên.
"Sanh Sanh bị ngã, đau quá." Sanh Sanh bé con hít mũi, giọng mang theo tiếng nức nở, Sanh Sanh bé con đứng lên mới đứng tới vai chị gái xinh đẹp, ôm cánh tay chị gái nhỏ xinh đẹp, chỉ có thể ngửa đầu nhìn.
"Đừng khóc, đừng khóc." Chị gái nhỏ xoa đầu Sanh Sanh, "Ba mẹ em đâu?"
Sanh Sanh bé con nước mắt ngưng tròng, lắc đầu:
"Sanh Sanh cũng không biết."
"Vậy em lạc đường à?" Chị gái nhỏ có vẻ giật mình.
Bị ngã, Sanh Sanh quả thật có chút choáng váng, không quá nhớ rõ đường về nhà, cho nên kéo váy chị gái nhỏ, khóc sướt mướt hỏi:
"Chị gái xinh đẹp, phải làm sao bây giờ, em lạc đường."
"Đừng sợ, đừng sợ." Chị gái nhỏ nắm tay Sanh Sanh bé con, dắt đến bên cạnh bậc thang: "Lạc đường không thể đi lung tung, chúng ta ngồi ở đây, ba mẹ em không thấy em sẽ nhanh chóng tới tìm em."
"Chị ở cùng em nha." Sanh Sanh bé con ngồi bậc thang, ra sức ôm cánh tay chị gái nhỏ, gương mặt khóc đến đỏ bừng, hai mắt đẫm lệ nhìn chị gái nhỏ, dáng vẻ tội nghiệp, cực kỳ chọc người yêu thương.
Chị gái nhỏ nhẹ dạ, giơ tay lau nước mắt trên gương mặt nhỏ nhắn kia, nhẹ giọng trấn an:
"Được, chị cùng em chờ ba mẹ, em đừng khóc."
"Dạ, Sanh Sanh không khóc." Sanh Sanh bé con nở nụ cười thật tươi với chị gái nhỏ.
Chị gái nhỏ tò mò nhìn con bé nộm thịt:
"Em tên gì?"
"Lâm Sanh." Sanh Sanh ngừng khóc, giọng không còn nức nở, trong trẻo nói rõ tên mình cho chị gái nhỏ biết.
"Được, chị nhớ kỹ." Thật ra chị gái nhỏ cũng không để ý nhiều.
Sanh Sanh nghiễm nhiên là cục cưng hay hiếu kỳ, lắc tay chị gái nhỏ, ngẩng đầu lên nhìn:
"Chị gái nhỏ xinh đẹp ơi, chị tên gì ạ, sau này em tới tìm chị chơi được không?"
"Chị là Hứa Nam." Chị gái nhỏ nói cho Sanh Sanh bé con biết tên, nhíu mày lắc đầu: "Muốn tìm chị chơi, không được, em còn quá nhỏ, chờ em lớn thì tới tìm chị chơi."
Không thể tìm chị ấy chơi, Sanh Sanh bé con không vui, bẹp miệng hỏi:
"Vậy chờ em lớn lên, em có thể cưới chị về nhà không?"
Hứa Nam nho nhỏ căn bản không hiểu lời Sanh Sanh nói có ý gì.
Lần này Sanh Sanh bé con có chút khó xử, bởi vì bản thân còn muốn cưới cô cô xinh đẹp, nhưng chị gái nhỏ cũng rất xinh đẹp, Sanh Sanh bé con kéo váy chị gái nhỏ, dáng vẻ rất nghiêm túc:
"Chị gái nhỏ xinh đẹp ơi, chờ em lớn lên, chị theo em về nhà nha, chúng ta có thể chơi với nhau."
Hứa Nam nho nhỏ nở nụ cười, gật đầu:
"Được, chờ em lớn hơn đi."
"Chúng ta móc tay nha." Chị gái nhỏ đồng ý cùng Sanh Sanh bé con về nhà, Sanh Sanh bé con hưng phấn giơ ngón tay nhiều thịt, ngón út câu lấy ngón tay Hứa Nam, giọng non nớt ngọt ngào:
"Móc tay thắt cổ, một trăm năm không được thay đổi, thay đổi chị chính là Trư Bát Giới."
Vui vẻ móc tay xong, Sanh Sanh đứng lên, dùng cơ thể kéo Hứa Nam, hai tay ôm cổ Hứa Nam, Hứa Nam không hiểu nhìn Sanh Sanh.
Trong thế giới Sanh Sanh rất đơn giản, thể hiện ý thích, hôn người kia là được.
Vì vậy để thể hiện sự yêu thích chị gái nhỏ xinh đẹp. Sanh Sanh cúi đầu, chu miệng lúc đầu muốn hôn lên mặt, nhưng Sanh Sanh chợt không muốn hôn mặt, miệng nhỏ dời xuống, cuối củng hôn lên môi mềm của Hứa Nam.
Hôn xong rồi, Hứa Nam nho nhỏ ngây ngốc nhìn Sanh Sanh bé con.
Sanh Sanh bé con ngọt ngào nói:
"Chị gái nhỏ xinh đẹp ơi, em rất thích chị nha."
Lúm đồng tiền bên má chị gái nhỏ thật đẹp mắt, Sanh Sanh định giơ tay chọt thử thì nghe giọng cô cô:
"Sanh Sanh."
Sanh Sanh bé con quay đầu nhìn cô cô, còn cả ba mẹ cũng ở đó, hưng phấn nói với Hứa Nam:
"Chị gái nhỏ xinh đẹp ơi, cảm ơn chị, cô cô em và cả ba ba mẹ em tới rồi, chị phải nhớ rõ em nha, chờ em lớn lên."
Nói xong hai chân nhỏ Sanh Sanh bé con cất bước, hai tay nhỏ nhanh chóng chạy về phía cô cô:
"Cô cô! Cô cô!"
"Sanh Sanh, đang làm chuyện xấu gì đó." Cô cô ôm lấy Sanh Sanh bé con, nhìn cô bé ngồi ở bậc thang, giơ tay nhéo nhéo gò má nộm thịt cháu gái:
"Cô cô đã nói với con, không thể tùy tiện hôn miệng người khác, biết không?"
Sanh Sanh bé con hiếu kỳ:
"Tại sao vậy chứ?"
"Bởi vì miệng không thể tùy tiện hôn, Sanh Sanh bảo bối lớn lên sẽ biết."
Sanh Sanh bé con vẫn không hiểu vì sao, lưu luyến nhìn Hứa Nam ngày càng xa, ôm cổ cô cô, giọng ngọt ngào làm nũng:
"Cô cô, con thích chị gái xinh đẹp đó."
"Thích cũng không được hôn, không lễ phép."
Sanh Sanh bé con hỏi cô cô:
"Vậy chờ Sanh Sanh lớn có thể hôn người Sanh Sanh thích không?"
"Ừ, lớn thì có thể."
Sanh Sanh ở trong lòng cô cô hưng phấn mà khoa chân múa tay, vui sướng:
"Được rồi, con phải mau lớn một chút, có thể hôn cô cô, có thể hôn chị gái nhỏ xinh đẹp."
Cô cô mỉm cười, ôm chặt Sanh Sanh bé con hoạt bát thích chạy loạn vào lòng, giọng dịu dàng, vừa dỗ vừa gạt:
"Vậy Sanh Sanh không được chơi xấu không ăn cơm, sau này ăn nhiều cơm, có thể mau lớn."
"Dạ! Dạ!"
-----------------
Thật lâu sau này.
Hôm nay mặt trời mọc từ phía đông, ánh nắng thiên nhiên trong lành. lặng lẽ xuyên qua khe lá, nhẹ nhàng chiếu lên bệ cửa sổ rồi chậm rãi leo lên cửa sổ sát đất, ánh nắng lấp lánh soi sáng bên trong.
Phòng khách, Hứa Nam nằm thẳng, hai chân thon dài duỗi thẳng, hai tay đặt ở bụng, chăn đắp lên ngực, căn phòng này đón ánh nắng cực kỳ tốt, khi ánh nắng xuyên vào làm nổi bật vẻ mặt đang ngủ đầy dịu dàng hiền hòa.
Lâm Sanh từ phòng cô cô đi ra, rón rén vào phòng khách.
Tư thế ngủ tao nhã của Hứa Nam xuất hiện trong tầm mắt của cô, Lâm Sanh cười xấu xa hưng phấn giương khóe miệng lên, nhiều lần leo lên giường hành động rất quen thuộc trơn tru, cố gắng không đánh thức Hứa Nam đang ngủ say.
Lâm Sanh vén chăn chui vào, dậy sớm nên không có buồn ngủ, dựa vào gối đầu giường.
Tối hôm qua ở phòng cô cô, không có cùng đại lão bản ngủ, Lâm Sanh nghiêng đầu cứ như vậy lặng lẽ nhìn Hứa Nam, khi thấy mi dài cong rung động, cô nghiêng người, đặt một nụ hôn lên lên trán, lên môi Hứa Nam.
"Ưm?"
Hứa Nam bị hôn tỉnh, giữa chân mày nhíu lại, chậm rãi mở mắt.
Lâm Sanh rời khỏi suýt chút nữa tiến vào thăm dò khoang miệng Hứa Nam, cúi đầu hôn cằm Hứa Nam, cợt nhã hỏi thăm:
"Đại lão bản, chị dậy rồi."
"Ừm, sao em dậy sớm vậy."
Hứa Nam thấy Lâm Sanh cũng không còn buồn ngủ, ánh mắt nhanh chóng thanh tỉnh, tự nhiên giơ tay xoa đầu Lâm Sanh, ngẩng đầu hôn lên má Lâm Sanh rồi đẩy người kia ra ngồi dậy.
"Em tới tặng chị nụ hôn chào buổi sáng." Bị Hứa Nam đẩy ra, Lâm Sanh không nghe theo cũng không buông tha, nhích người tới, ngồi chồm hỗm trên người Hứa Nam, hai tay ôm cổ Hứa Nam, hôn lên tai Hứa Nam:
"Em nhớ chị."
"Mỗi ngày đều dính lấy không chán à." Hứa Nam cảm thấy buồn cười, ngay khi Lâm Sanh hôn tới, định hôn lên môi cô, cô liền đầy mặt Lâm Sanh ra, nói:
"Không được hôn, chị chưa đánh răng."
Lâm Sanh lầm bầm vào tiếng, nắm tay Hứa Nam, trán chạm trán, hôn lên má rồi hôn lên môi Hứa Nam, cười đùa:
"Không sao, em đánh răng rồi, em không chê chị."
"Chị ghét bỏ."
Hứa Nam buồn cười, vỗ nhẹ sau lưng Lâm Sanh:
"Mau đứng lên, thời gian không còn sớm, chút phải qua nhà chị."
"Không muốn." Lâm Sanh nhăn mặt nhíu mày, cúi đầu nhào vào lòng Hứa Nam, mặt dựa vào lòng Hứa Nam, lắng nghe tiếng tim đập sâu bên trong.
"Không muốn qua nhà chị?"
"Không phải."
Lâm Sanh nhanh chóng lắc đầu, nhỏ giọng thì thầm:
"Không phải còn sớm sao, bây giờ mới 6 giờ, ba mẹ chưa dậy, chúng ta có thể ngủ tiếp."
"Ngủ nướng là thói quen không tốt."
Hứa Nam quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, cảnh vật xung quanh hình thành phản xạ có điều kiện, quả thật còn sớm, bèn tùy ý cùng Lâm Sanh ngủ nướng, ôm người kia trong lòng, giơ tay vuốt ve tóc Lâm Sanh, thỏa mãn với khoảng thời gian tốt đẹp hiếm có này.
"Thỉnh thoảng thôi cũng không phải thường xuyên, hơn nữa, chúng ta đi làm bận rộn, bây giờ hiếm khi nghỉ ngơi, vẫn không thể ngủ nướng." Lâm Sanh nói năng hùng hồn kháng nghị: "Bây giờ cô cô cũng chưa thức."
"Nên em quay lại chỗ chị?"
"Không phải nha, em bù đắp tối qua để chị ngủ một mình trong phòng."
Hứa Nam cười nhạo:
"Chị cầu còn không được."
"Quá đáng, nào có bạn gái thích giữ phòng trống, không phải cả đêm không ngủ với nhau sao, chị phải biết tiểu biệt thắng tân hôn."
Hứa Nam lắc đầu:
"Chỉ với tư thế ngủ của em, coi như bỏ, chị thật